1
Tôi là nữ chính xuyên sách bị ràng buộc với hệ thống chinh phục.
Nhiệm vụ của tôi là chinh phục nam chính của một câu chuyện “truy thê hỏa táng tràng” – Chu Thính Yến.
Vậy nên, sau khi chinh phục thành công, tôi lập tức “ch,et” rồi chạy trốn, cầm một số tiền lớn trốn ra nước ngoài, sung sướng tận hưởng cuộc sống, mỗi ngày một nam mẫu.
Đùa à? Nếu không chạy, tôi sẽ bị tên tra nam này hà,nh h,ạ cả thể xác lẫn tinh thần mất!
Kéo va li ngồi xuống phòng chờ VIP, tôi lướt điện thoại xem tin tức, nhất thời có chút bùi ngùi.
# Người cầm quyền nhà họ Chu xuất hiện tại lễ tang vị hôn thê, khóc không thành tiếng#
Bình luận hot nhất từ cư dân mạng: [Ai bảo nhà hào môn không có cảm? Anh ấy khóc đến mức sắp tan vỡ rồi kìa.]
Tôi dùng hai ngón tay phóng to màn hình, gương mặt Chu Thính Yến hiện ra rõ ràng, nước mắt giàn giụa nửa khuôn mặt, thân thể cũng gầy đi không ít.
“Đây là lần đầu tiên thấy Chu Thính Yến mất kiểm soát biểu cảm như .” Tôi chống cằm lẩm bẩm.
“… Ký chủ, thật sự không thấy đau lòng chút nào sao?” Hệ thống đang trong kỳ nghỉ lễ không nhịn lên tiếng.
Tôi khẽ thở dài.
“Tôi muốn đau lòng lắm, chẳng phải cậu cứ nhắc mãi với tôi rằng ta sắp biến thành tra nam sao? Tôi không muốn sau khi kết hôn lại trở thành oán phụ đâu, chạy sớm thì sướng sớm.”
“Đàn ông mà, không thiếu một người này đâu!”
Ngón tay tôi lướt qua đôi môi mỏng tái nhợt của Chu Thính Yến, âm thầm gật đầu trong lòng.
Nhưng mà nhan sắc của Chu Thính Yến thực sự không nhiều người sánh , sao nhất định phải trở thành tra nam chứ?
Giữ vững đạo đức đàn ông là phương pháp đẹp tốt nhất của một người đàn ông đấy!
2
Sau khi hưởng thụ cuộc sống ở nước ngoài một năm, tôi vẫn không nhịn mà mua vé máy bay bay về nước.
Không có cách nào khác, thèm quá rồi.
Đáp xuống vào lúc năm giờ sáng, tôi kéo theo va li chạy khắp chợ, tìm một quán ăn sáng lâu đời, rồi ăn liền năm cái quẩy, ba bánh bao nhân sữa, một xửng tiểu long bao, cùng hai bát sữa đậu nành.
Lúc tính tiền, bà chủ quán tôi đầy xót xa, còn giảm giá cho tôi.
“Cô , có khó khăn gì cứ ra, đừng khổ bản thân mình.”
Không biết bà ấy đã tưởng tượng ra bi kịch gia đình nào nữa, …
Tôi khuôn mặt phản chiếu trên màn hình điện thoại đã đen ngòm của mình.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt nặng nề, ánh mắt lại sáng rực.
Nhìn chẳng khác gì mười mấy năm chưa thấy đồ ăn.
Có lẽ bà ấy coi tôi là ăn mày mất rồi.
3
Sau khi về căn nhà mà tôi đã bí mật mua giấu Chu Thính Yến trước đây và ngủ một ngày, tôi lại ra ngoài tìm đồ ăn.
Vì đây là khu cao cấp, tôi vẫn rất sợ bị người quen bắt gặp.
Thế nên tôi cố đeo kính râm, dùng khăn quàng che gần hết khuôn mặt, lén lút nép sát vào bờ tường mà đi.
“Không biết Chu Thính Yến nghĩ cái gì nữa… Hôn nhân liên kết có lợi chứ chẳng có , ta bị hỏng đầu rồi sao?”
Nghe , tôi dừng chân.
Theo lý mà , tôi nên nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng cái bản tính hóng hớt không nhịn của tôi lại khiến tôi nhanh tay nhanh chân nấp vào sau gốc cây gần đó.
Rất nhanh sau đó, hai người phụ nữ ăn mặc tinh tế xuất hiện từ chỗ rẽ.
Tôi híp mắt quan sát.
Ừm, không quen biết.
Tiếp tục nghe lén.
“Ai mà biết? Tống Chiêu chết đã một năm rồi, thật không hiểu ta bỏ bùa gì mà ta vẫn còn nhớ mãi. Nhưng ta không để mắt đến Giang Tiêu Huệ cũng là chuyện bình thường.”
Nghe thấy tên mình, tôi giật bắn mình.
“Cô đừng , thật sự đừng , không biết hôm qua buồn đến mức nào đâu.” Người phụ nữ kia bật , “Hôm qua Giang Tiêu Huệ cố ý gọi điện cho ta ngay trước mặt tôi, mời ta đi hẹn hò, đoán xem thế nào?”
“Hôm qua là ngày giỗ của Tống Chiêu! Cái miệng quý giá của ta mở ra khép lại, chỉ phun ra một chữ: Cút. Ha ha ha ha ha, chết mất!”
Nghe họ kể, tôi cũng không nhịn bật thành tiếng.
Hai người lập tức cảnh giác qua.
Chết tiệt, bất cẩn quá rồi.
Tôi vội vàng bịt miệng, khổ sở ngồi xổm xuống.
Đừng thấy tôi, đừng thấy tôi, đừng thấy tôi…
May thay, họ chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục rời đi.
Tôi lập tức chuồn mất.
4
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên trong một năm qua tôi nghe thấy cái tên Chu Thính Yến, tôi thực sự tò mò đến mức lấy chiếc điện thoại cũ từng dùng ra, lén lút mở WeChat.
Vừa ăn bún ốc vừa lướt.
Ảnh đại diện của Chu Thính Yến vẫn là một nền đen đơn thuần như cũ, ảnh bìa là một vầng trăng khuyết.
Chữ ký cá nhân thì đã đổi.
“Mặt trăng biến mất rồi…” Tôi vô thức đọc thành tiếng, khẽ hừ một tiếng, “Làm màu quá đấy.”
Kéo xuống tiếp, người này vốn muôn năm không đăng trạng thái WeChat lại lệ đăng mỗi ngày.
Không có chữ, chỉ có ảnh.
Tôi tò mò bấm vào xem từng tấm một.
Tấm mới nhất là một bó hoa cầm tay.
“Hê hê hê, ký chủ, đây chẳng phải là tử đinh hương mà thích sao? Có khi là dùng để viếng đấy.” Hệ thống bỗng dưng nhảy ra.
“Câm miệng.”
Tấm tiếp theo là hộp bánh Tiramisu vị dâu.
Là của quán bánh mà tôi từng rất thích đặt.
“Ơ? Ký chủ, tôi nhớ là Chu Thính Yến không thích ăn đồ ngọt mà?”
“Câm miệng.”
Tấm nữa là một nồi lẩu bò, không gọi nhiều món, chỉ có một suất ăn.
“Ký chủ! Tôi nhớ là trước khi ‘chết’, có với ta là muốn ăn lẩu bò đấy!”
Tôi nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng!”
“Sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu lắm chuyện thế hả?”
Hệ thống chết tiệt này, đi nước ngoài một chuyến mà biến thành kẻ mê chuyện cảm rồi sao?
Rõ ràng lúc trước còn luôn lải nhải bên tai tôi rằng: “Chu Thính Yến là tra nam” cơ mà?!
5
“Không ăn nữa.” Tôi đặt đũa xuống.
“Hả? Sao ?” Giọng máy móc của hệ thống tràn ngập thắc mắc.
“Cậu tôi mất khẩu vị.”
Tôi đứng dậy thanh toán, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Không thể nào, đã một năm trôi qua rồi, tại sao Chu Thính Yến vẫn kỳ lạ như ? Sao ta vẫn chưa gia nhập giới tra nam?
“Ký chủ…” Hệ thống cẩn thận lên tiếng, “Cô có nghĩ đến khả năng này không, bởi vì chạy trốn sớm, nên Chu Thính Yến… ừm, không có cơ hội trở thành tra nam?”
Nghe , tôi suy nghĩ rồi gật đầu.
“Cậu có lý.”
“Đúng…” Hệ thống kích .
“Nhưng xuyên suốt cuộc đời tra nam là gì? Chính là không bằng mất! Vì ta không có tôi, nên bây giờ mới tỏ vẻ vẫn còn tôi, điều đó không có nghĩa là bản chất tra nam của ta đã biến mất!”
“Chậc chậc chậc, thật tra, đúng là tra nam đích thực.”
Sau khi phân tích xong, tôi tán thành hỏi hệ thống: “Cậu vừa gì giữa chừng ấy nhỉ?”
“Không… không có gì.” Giọng điệu của nó ỉu xìu, “Ký chủ vui là .”
Đột nhiên, điện thoại trên tay tôi rung lên dữ dội.
Tôi bực bội cúi đầu .
“Tên nào dám quấy rầy bà đây?”
Vừa xong lời hung hãn, tôi mới thấy ba chữ sáng rực trên màn hình: Chu Thính Yến.
Tay tôi run lên, đầu óc trống rỗng.
Nín thở, tôi lại lần nữa.
Lần này tay còn run dữ hơn.
Chết tiệt.
Vừa nãy tôi vô thức dùng điện thoại cũ để thanh toán.
Mà điện thoại này vẫn liên kết với tài khoản thanh toán chung của tôi và Chu Thính Yến!!!
Ngay khi tôi chuẩn bị tắt máy để giả chết, một tin nhắn của Chu Thính Yến bật lên:
[Tống Chiêu, nếu còn sống thì cút về đây.]
Xin lỗi nhé, chị đây lại cứ thích không cút đấy.
Tôi nhấn giữ nút nguồn, màn hình điện thoại lập tức tối đen.
Nếu ta đã nhận thông tin thanh toán, chắc chắn ta sẽ nhanh chóng tìm đến quán ăn.
6
“Ký chủ… đang gì ?”
“Tránh Chu Thính Yến.”
Tôi ngồi xuống một quán nướng đối diện, gọi liền hai mươi xiên thịt.
“Đây cũng gọi là trốn?”
“Cậu biết gì chứ? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
Tôi chỉnh lại kính râm, còn đội thêm một cái mũ len.
Không tin ta có thể nhận ra từ xa.
Đến khi gọi xong đĩa nướng thứ hai, tôi sắp ngồi mỏi cả lưng thì Chu Thính Yến cuối cùng cũng đến quán bún ốc.
Tôi căng tai nghe tĩnh bên đó.
“Ông chủ, Tống không có ở đây.” Trợ lý báo cáo với Chu Thính Yến, “… Ngài chắc chắn ấy đã thanh toán ở đây chứ?”
Nhìn dáng vẻ của ta, chắc cũng không thể hiểu nổi.
Dù sao thì ai mà tin tôi lại có thể giả chết chứ, ha ha!
“Hừ.”
Chu Thính Yến lạnh một tiếng.
“Người khác tôi không dám chắc, Tống Chiêu rất thích ăn bún ốc.”
Giọng điệu của ta lạnh lẽo.
Nghe đến đây, tôi rùng mình một cái.
“Tiếp tục tìm, ta chắc chắn vẫn ở gần đây.”
Tôi lại rùng mình thêm cái nữa.
“Cô ta mê ăn dưa lắm, không chạy xa đâu.”
Tôi: “…”
Hệ thống: “…”
Ô hô, tiêu rồi.
7
Tôi gỡ hết đồ che chắn trên người xuống, chỉ giữ lại một chiếc kính râm, chuẩn bị rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Như hẳn là giống người qua đường hơn rồi chứ.
Không tin Chu Thính Yến có thể tinh mắt đến mức này.
Tôi ngẩng cao đầu rời khỏi quán.
Ngay khi tôi tưởng mình có thể thoát khỏi móng vuốt của Chu Thính Yến, trước mắt bỗng tối sầm, hai chân mềm nhũn, chỉ còn đầu óc là còn chút tỉnh táo.
Cảm giác này quá quen thuộc rồi.
Chết tiệt, tụt đường huyết!
Xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng hét, có người tiến lại gần tôi.
“Cô , ổn không?”
“Tôi không sao… tụt đường huyết thôi…”
Bạn thấy sao?