Nhưng thì hiểu rõ sự ngượng ngùng của , liền nghiêng đầu tựa vào vai , nhẹ nhàng, tự nhiên.
Cố Thì cẩn thận lau sạch lớp bụi trên bức ảnh, cố sức vuốt phẳng những nếp gấp nhăn nhúm.
Nhưng càng cố, càng vô ích — mọi thứ đã chẳng thể trở lại như ban đầu.
“Hôm nay dì Trương định nấu hoành thánh đấy, tụi mình phải xuống sớm giành chỗ thôi!”
“Chiếc váy này của chị đẹp thật, đúng là đồ xịn có khác.”
“Cái kẹp tóc này cũng đáng phết.”
“Đôi giày này trông sang ghê.”
Tiếng líu lo ồn ào vọng tới từ ngoài cửa khiến Cố Thì nhíu mày ra.
Chỉ một cái liếc mắt, liền thấy Lý Tuyết đang mặc chiếc váy dài màu hồng — chính là chiếc váy mua ở Ý, quà kỷ niệm một tháng hẹn hò tặng cho Tống Sở Du.
“Đứng lại!”
Cố Thì lao ra ngoài, giận dữ quát lớn.
Cảnh tượng trước mắt khiến chết sững — những món đồ từng tặng Tống Sở Du bị chia năm xẻ bảy, khoác lên người từng : khăn quàng, áo khoác, váy vóc, túi xách, giày dép…
Thậm chí có người còn đeo chiếc nhẫn cưới của họ.
“Ai cho các mặc đồ của ấy?! Cởi ra ngay!”
“Nhẫn ở đâu ra?! Cũng tháo xuống luôn cho tôi!”
“Tất cả những gì không thuộc về các , trong năm phút phải trả lại hết!”
Ánh mắt của Cố Thì lướt qua từng người một — lại chẳng thể nhớ nổi mặt ai.
Mấy người này, đến cái tên còn chưa từng quan tâm.
Ngày thường để chọc giận Tống Sở Du, nuông chiều họ hết mực.
Nhưng đây là lần đầu tiên tức giận đến .
Cả đám sợ đến tái mặt, vội vàng cởi sạch đồ mình đang mặc, món nào là của Tống Sở Du đều dâng trả.
Lý Tuyết non nớt, còn dám lẩm bẩm vài câu, không chịu cởi.
Cố Thì nổi trận lôi đình, bước nhanh tới xé toạc chiếc váy trên người ta.
“Cho các năm phút, cái gì lấy từ ấy — trả lại hết!”
Cố Thì giao cho dì Trương trông chừng bọn họ, còn mình thì lao xuống tầng kiểm tra camera giám sát.
Bảo vệ mở lại toàn bộ đoạn ghi hình vài ngày trước.
Anh vừa đã thấy cảnh tôi — Tống Sở Du — trong đêm tuyết lớn, loạng choạng chạy giữa đường, từng vệt máu đỏ tươi rơi lại phía sau khiến lạnh cả sống lưng.
Anh thấy tôi trèo lên xe của Phó Lâm Sinh.
Không phải một lần, mà là… hai lần.
“Chết tiệt!”
“Hôm đó không nên cho thằng khốn đó bước chân vào nhà!”
Cố Thì rít lên, giận dữ mạnh vào bàn.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, liền thấy vài đang tụm lại trò chuyện, dáng vẻ thảnh thơi vui .
Ngày trước thấy cảnh Tống Sở Du bị họ vây quanh, chỉ biết cắn răng chịu đựng, cảm thấy rất hả hê.
Nhưng giờ không còn ấy nữa, những tiếng kia lại khiến thấy vô cùng chướng tai.
“Không có Tống Sở Du ở đây, thấy cuộc sống nhạt thật.”
“Bình thường giờ này ấy đang giặt tất cho tụi mình rồi đó, tí nữa còn đồ ăn nhẹ nữa cơ.”
“Đúng là… tự nhiên thấy nhớ chị ta.”
Cố Thì đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh như băng.
Dù mấy lời đó là những việc từng ngầm cho phép.
Nhưng khi tận tai nghe thấy, từng câu từng chữ như dao găm vào tim.
Mỗi câu đều đang nhắc — chính là người đã đẩy Tống Sở Du rời khỏi.
“Dì Trương!”
“Bảo bọn họ thu dọn đồ đạc, cút khỏi đây hết cho tôi!”
Một tiếng quát khiến cả phòng im bặt, mấy hốt hoảng đứng dậy.
Ai cũng vội vàng xin lỗi, sẽ không xấu sau lưng nữa.
Nhưng Cố Thì chẳng buồn nghe, ra lệnh cho dì Trương dẫn người lên thu dọn đồ.
Ngay lúc ấy, Lý Tuyết liều lĩnh đứng chắn trước mặt , ngẩng đầu :
“Em… có thai rồi.”
Lý Tuyết khẽ vuốt bụng mình — cái bụng phẳng lì không chút dấu hiệu — trên mặt là vẻ đắc ý không thể che giấu.
Thế ta nhanh chóng nhận ra, mấy “chị em tốt” xung quanh đột nhiên ai nấy đều tái mặt.
Không ai lời nào, tất cả vội vã chạy lên lầu, chỉ vài phút sau đã gom hành lý rồi lũ lượt rời khỏi biệt thự nhà họ Cố.
Lý Tuyết ngây người không hiểu. Có thai chẳng phải là lá bài nắm chắc Cố Thì sao?
Sao bọn họ lại sợ hãi bỏ chạy như ?
Giây tiếp theo, ta bị Cố Thì túm lên như con rối, ném mạnh vào góc tường.
Cơn đau như xé rách lưng khiến ta rít lên một hơi, trong khi Cố Thì vẫn đứng đó, gương mặt không chút dao .
Nhưng những lời ra… lạnh đến thấu tim.
“Dì Trương, gọi bác sĩ Trần tới nhà, thai.”
Chỉ một câu, đã chứng minh chuyện này không phải lần đầu.
Lý Tuyết không biết, chuyện đó trước đây… là do tôi thay ta .
Cố Thì chưa từng cho bất kỳ người phụ nữ nào sinh con cho mình.
Kể cả tôi.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?