Quay lại chương 1 :
“Nhìn cuống thế, sao? Cô cũng sợ Trì Yến sẽ chọn cứu tôi trước à?”
Có bệnh à?
Có lúc tôi đã nghĩ, hay là cứ mặc kệ ta cho rồi.
Nhưng không .
Nếu tôi bỏ mặc thật, lát nữa Trì Yến vẫn phải đến cứu.
Đến lúc đó ta lại tưởng còn cũ chưa dứt, thì càng rắc rối.
Ngay lúc lửa cháy mỗi lúc một lớn, Trì Yến cửa xông vào, cầm bình chữa cháy dập lửa.
Chu Nguyệt thấy tới, mặt mày mừng rỡ:
“Anh Trì, em biết ngay là vẫn luôn âm thầm quan tâm em mà.”
Quan tâm cái đầu ấy á.
Nếu tôi không gọi báo trước, ta có cháy thành than cũng chưa chắc có ai phát hiện ra.
Trì Yến mặt lạnh như tiền, quay sang với cảnh sát theo sau:
“Dẫn đi đi.”
Chu Nguyệt lúc khóc lúc , trông như thần kinh không ổn định.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi :
“Anh gọi cảnh sát à?”
Trì Yến cúi đầu tôi, giọng hơi bực:
“Với tính cách của Chu Nguyệt, em nghĩ ta dám tự mình chắc?
Anh sợ em xảy ra chuyện nên gọi cảnh sát luôn.”
Nói đến đây, liếc tôi một cái:
“Lâm Kiều, em bị ngốc à? Cô ta thầm thích , đâu phải thích em, em đến gặp ta gì?”
Huhu!
Hung dữ quá!
Tôi ho khan hai tiếng, vội chuyển chủ đề:
“Vụ việc giải quyết xong chưa? Hôm nay phải lên đội họp mà.”
“Giải quyết rồi, ngay thẳng, sợ gì lời đồn?”
Trì Yến dùng ngón tay lau vệt khói đen trên mặt tôi, hỏi:
“Lúc nãy em dùng gì để dập lửa?”
Tôi chỉ vào cái chậu nước trống dưới đất.
Nói thật thì Chu Nguyệt đúng là chẳng có khái niệm gì về an toàn phòng cháy, trong nhà đến một bình chữa cháy cũng không có.
Tôi vừa than thở với Trì Yến, vừa ngẩng lên thấy biểu cảm khó tả của .
“Anh gì dữ ? Dùng nước dập lửa thì sao?”
Rồi…
Ánh mắt Trì Yến về phía bình chữa cháy trống rỗng dưới chân:
“Có khả năng em không để ý, hành lang có sẵn bình chữa cháy mà?”
Tôi đúng thật không để ý.
Cũng phải, ai mà ngờ Chu Nguyệt điên đến mức tự phóng hỏa đốt nhà mình đâu.
Thấy vẻ mặt tội lỗi của tôi, Trì Yến hiểu ngay:
“Anh đã dặn em thế nào?”
Tôi cúi đầu, đọc lại lời như học sinh trả bài:
“Ra ngoài nên ý quan sát lối thoát hiểm và vị trí đặt bình chữa cháy.”
Trì Yến gật đầu:
“Tốt. Nhưng hôm nay em không . Vậy về nhà hai bộ đề, không quá đáng chứ?”
Không quá đáng á?
Anh không quá đáng thật đấy?
Tôi là chứ có phải lính trong đội đâu, sao ngày nào cũng bắt đề ?
Tôi cố gắng phản kháng:
“Em đã kịp thời dập lửa, tránh hậu quả nghiêm trọng hơn rồi, em cái gì nữa?”
Chỉ có mỗi điểm này là Trì Yến không tốt.
Hễ có chuyện gì là bắt người ta đề.
Chu Nguyệt thích suốt mấy năm trời, đúng là kỳ tích.
Cuối cùng tôi vẫn không phản kháng thành công.
Tôi tức muốn điên, thầm nghĩ: sau này mà có cơ hội, tôi nhất định sẽ bắt Trì Yến đề.
Làm không xong thì đừng hòng ngủ!
Nghĩ cả đêm, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách rồi.
Giờ tôi là , chuyện không đủ uy lực.
Nhưng nếu trở thành vợ ấy…
Còn dám bắt tôi đề?
Coi chừng bị bắt quỳ gối giặt đồ!
Vì thế tôi lên kế hoạch cầu hôn Trì Yến.
Tôi chọn một nơi thật rộng rãi, bày nến thành hình trái tim rồi gọi đến.
Chọn nơi trống là để tránh nguy cơ cháy nổ do có cây cỏ.
Vừa xuất hiện, Trì Yến đã cau mày:
“Loại nến này dễ cháy, không an toàn, sau này đừng chơi nữa.”
Anh vẫn chưa nhận ra tôi đang định cầu hôn.
Tôi dập hết nến, cố gắng giữ bình tĩnh.
Không sao, lần này là lỗi của tôi, chưa nghĩ chu đáo.
Trì Yến bị nghề nghiệp ảnh hưởng, tôi hiểu mà.
Nhưng câu tiếp theo của đã khiến tôi bùng nổ:
“Sao lại gọi ra đây? Đề cho em xong chưa?”
Tôi vỡ trận rồi các bác ạ.
Tại buổi cầu hôn, tôi còn chưa kịp mở miệng, đã hỏi tôi bài xong chưa.
Tức quá, tôi đá một cái:
“Làm , cái đầu ấy!”
Thích thì tự ở lại chơi một mình đi.
Bạn thấy sao?