Hiểu đơn giản là Trì Yến sẽ đưa ra vài câu hỏi liên quan đến PCCC, Chu Nguyệt trả lời.
Trả lời sai sẽ bị nhẹ.
Trì Yến cầm lấy bộ câu hỏi đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu đọc:
“Nếu ở khách sạn gặp hỏa hoạn, trong phòng có một khăn ướt và một mặt nạ chống khói, nên phân chia thế nào?”
Chu Nguyệt ngẩn ra một lúc, rồi bật :
“Tất nhiên chọn khăn ướt rồi~ Nhưng nếu có bên cạnh, em không chọn cũng .”
Cô ta Trì Yến, nở nụ rạng rỡ:
“Em biết nhất định sẽ bảo vệ em như hồi nhỏ .”
Từ đầu buổi phát trực tiếp đến giờ, Chu Nguyệt luôn cố ý hay vô ám chỉ rằng giữa và Trì Yến từng có chuyện.
Vì , vừa nghe xong, livestream lập tức bùng nổ.
“Không thể nào? Ông xã tôi có rồi hả?!”
“Còn là thanh mai trúc mã? Trời đất ơi, y như phim ngôn luôn á!”
“Cho em nhỏ một câu, thật sự không thấy họ giống người chút nào.”
Nghe xong câu đó của Chu Nguyệt, mặt Trì Yến trầm hẳn xuống.
Một lúc sau, :
“Việc kịp thời cứu giúp tính mạng và tài sản của công dân là trách nhiệm của chúng tôi, không liên quan đến chuyện cảm cá nhân.
Còn nữa, nếu không chọn đúng, có thể hít phải khói đặc, ngạt thở.”
Thấy Trì Yến không vui, Chu Nguyệt há miệng định gì đó, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.
Về đến nhà, Trì Yến cau có trút giận với tôi:
“Anh thật sự không hiểu ta đang muốn gì.
Rõ ràng nội dung đã duyệt trước, mà ta cứ nhất định kịch bản.
Những kiến thức về phòng cháy mà ta đa phần đều sai, lỡ như người ta hiểu nhầm thì sao?
Còn chuyện ‘bảo vệ như hồi nhỏ’ gì đó… hừ, đến con chó mắc kẹt trên cây còn phải cứu, thì liên quan gì đến quá khứ với ta?”
Tôi vẻ mặt bực tức của , cố nhịn đến mức đỏ cả mặt.
Đến khi không nhịn nổi nữa, liếc tôi một cái:
“Muốn thì cứ , nhịn hoài là phải hô hấp nhân tạo cho đấy.”
“… Trì Yến, em khuyên nên chuyện cho đàng hoàng.”
Tôi ngồi thẳng dậy, vỗ đùi giảng đạo lý:
“Anh livestream mà nhẹ nhàng giải thích cho mọi người bao nhiêu, sao chuyện với em lại không thể dịu dàng chút?
Em không còn là bảo bối nhỏ của nữa à?”
“Xem hết buổi livestream rồi hả?” — Trì Yến nhanh chóng bắt trọng điểm, như không tôi — “Vậy để hỏi em một câu: nếu hai đứa mình đi ở khách sạn, gặp hỏa hoạn, trong phòng chỉ có một mặt nạ chống khói, thì phải sao?”
Tôi đoán ngay là muốn kiểm tra kiến thức phòng cháy chữa cháy của tôi.
Ha, đàn ông mà.
Nhưng tôi…
Thật sự không biết đáp án đúng.
Nên tôi quyết định nịnh nọt:
“Tất nhiên là đưa cho rồi~ Chồng nhất định sẽ cứu em mà!”
Phải xoa dịu cảm của Trì Yến trước đã.
Có như thì lát nữa mới ít bị “hành” một chút.
Chứ nếu ấy mà lôi ra cả chục bộ đề bắt tôi , chắc tôi xỉu mất.
Quả nhiên, Trì Yến tỏ ra rất hài lòng.
Anh kéo tôi vào lòng, chậm rãi :
“Bảo bối, tuy rất cảm vì em tin tưởng đến , mà—”
Tôi ngước mắt .
Trì Yến tiếp:
“Trong khách sạn thường chuẩn bị sẵn hai mặt nạ chống khói, nên em không cần phải hy sinh đến thế đâu.”
Tôi: “Tuyệt vời…”
Thì ra là đào sẵn một cái hố ở đây chờ tôi nhảy vào.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của , tôi tức mình đá cho một cái rồi đứng dậy bỏ đi.
Trì Yến đuổi theo, vác tôi lên vai rồi mang thẳng vào phòng.
Đúng , là vác.
Hôm sau Trì Yến nghỉ, hai đứa tôi ngủ nướng đến tận trưa.
Vừa mở mắt ra, lại thấy Chu Nguyệt bắt đầu giở chiêu.
Sau khi kết thúc buổi livestream cùng Trì Yến hôm qua ta về nhà tự mở thêm một buổi livestream nữa.
Nội dung chính là kể chuyện giữa ta và Trì Yến là thanh mai trúc mã, hiện tại vẫn chưa theo đuổi ấy.
Thậm chí dựa vào trí tưởng tượng của bản thân, ta còn Trì Yến đã thầm thích ấy nhiều năm, chỉ vì đủ thứ lý do mà luôn phải kìm nén cảm.
Chu Nguyệt vốn là blogger chuyên chia sẻ chuyện cảm, giờ có thêm một câu chuyện “drama” như , lập tức thu hút một đống người vào xem.
Lượng người xem tăng vọt, livestream nhanh chóng leo thẳng lên top bảng thịnh hành.
Ai cũng thấy nam chính chính là người livestream cùng ta tối qua — Trì Yến — nên càng xem càng “đẩy thuyền” nhiệt hơn.
“Anh trai lạnh lùng mà kiềm chế, đúng là gu mình luôn đó trời ơi!”
“Hèn gì tối qua lạnh nhạt với ấy , thì ra là đang giả vờ hả?”
“Chậc, khó chịu quá, ông xã vừa mới tìm tối qua đã bị người khác giành mất rồi!”
Tôi vừa lướt bình luận vừa tức đến mức nắm chặt tay, khớp ngón tay phát ra tiếng rắc rắc.
Trì Yến bị tiếng tỉnh giấc, tưởng tôi sắp đánh , liền vội vàng nắm lấy tay tôi, giúp tôi thả lỏng bàn tay ra, rồi dè dặt hỏi:
“Em mơ thấy đánh nhau à? Hay là giành chăn với em tối qua?”
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Trì Yến, tôi càng bực hơn:
“Người đàn ông của em sắp bị giật mất rồi đấy!”
Trước kia xung quanh có ong bướm cũng thôi đi, ít ra còn là người bình thường.
Lần này là chuyện quái quỷ gì ?
Bạn thấy sao?