Đàn em đăng một tấm ảnh nướng thịt với trai tôi.
Kèm theo dòng chữ: “Cùng người mình ăn ba bữa, trải bốn mùa.”
Bạn trai tôi bình luận: “Hóa ra suýt cháy rừng là em đấy à, mai đến đội cứu hỏa báo danh nhé.”
Vào ngày kỷ niệm một năm nhau của tôi và Trì Yến, đàn em đăng một bài lên vòng bè.
Là ảnh ấy đang nướng thịt ngoài trời với một người đàn ông.
Dòng chữ đi kèm là: “Cùng người thương ăn ba bữa, trải bốn mùa.”
Trùng hợp thay, bóng lưng người đàn ông đó lại giống hệt trai tôi – Trì Yến.
Giống đến mức chẳng khác gì bản chính.
Tôi liền thả tim cho bài đăng.
Chưa đến một phút sau, ấy nhắn tin riêng cho tôi: “Chị đừng hiểu lầm.
Chỉ là Trì gần đây bảo áp lực quá lớn nên…”
Tôi còn chưa kịp gì, ấy đã tự nhận người đó chính là trai tôi.
Tôi quay sang Trì Yến đang ra đề bài, đưa thẳng điện thoại cho ta: “Giải thích đi?”
Cuối cùng Trì Yến cũng ngẩng đầu lên, lướt qua đoạn tin nhắn rồi vào xem bài đăng.
Phát hiện bài đó chỉ mình tôi xem.
Anh ta nhíu mày, nghiêm túc tôi: “Em nghĩ lại thiếu hiểu biết đến à?
Nướng thịt ngoài trời rất dễ cháy rừng, chuyện này là phạm đạo đức nghề nghiệp của đấy.”
À phải rồi, suýt quên mất.
Trì Yến là lính cứu hỏa.
Lúc nào cũng khắc ghi an toàn phòng cháy trong lòng.
Tôi còn chưa kịp gì, Trì Yến đã cầm lấy điện thoại tôi, bình luận dưới bài đăng: “Hóa ra hôm qua suýt cháy rừng là em à?”
Hôm qua tôi với ấy đi leo núi, phát hiện có người vừa nướng đồ ăn xong, than lửa còn chưa dập hẳn đã rời đi.
Khi đó Trì Yến tức đến mức vừa dập lửa vừa chửi thề không ngớt.
Đàn em kia hiển nhiên không biết thần tượng của mình đã tức điên, còn gửi tin nhắn cho tôi: “Xin lỗi chị nhé, nếu biết chị giận thì em đã để Trì gọi chị rồi.”
Tốt lắm, hình như ấy quên mất hiện tại Trì nhà mình nghề gì rồi.
Trì Yến liền gửi thẳng cho ấy một tin nhắn thoại: “Tôi là Trì Yến, ngày mai mời em đến đội cứu hỏa một chuyến.”
Bên kia vẫn chưa phản ứng kịp, ngượng ngùng nhắn lại: “Chị sẽ không giận chứ?”
Tôi bật .
Tất nhiên là không.
Vì tôi biết, Trì Yến chắc chắn sẽ bắt ấy hai tiếng bài thi về phòng cháy chữa cháy.
Tôi dám chắc.
Qua ngày mai thôi, cứ thấy Trì Yến là ấy sẽ muốn chạy.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Trì Yến quay lại thấy tôi đang trộm, liếc tôi một cái rồi lẩm bẩm: “Cô ấy chưa từng học an toàn phòng cháy chữa cháy à? Vô ý thức thật.”
Tôi chỉ có thể trừ.
Hôm sau, Trì Yến đi , còn cố lôi tôi theo.
Lý do nghe rất chính nghĩa: “Anh phải ghi lại toàn bộ quá trình để bài học cảnh báo cho mọi người.”
Vậy là đàn em kia mất công trang điểm suốt năm tiếng, vừa thấy tôi đã sầm mặt ngay.
Tôi không nhịn kéo áo Trì Yến khẽ : “Chồng ơi, ánh mắt ấy hung dữ quá, em sợ quá đi.”
Trì Yến quay sang tôi dịu dàng an ủi, rồi lại trở về vẻ nghiêm túc thường ngày.
Anh bước tới trước mặt đàn em.
Cô ta chỉnh lại tóc, duyên: “Anh Trì, gọi em tới có chuyện gì ạ?”
Trì Yến nhíu mày: “Hành vi hôm qua của em suýt ra cháy rừng, rõ ràng là thiếu ý thức về phòng cháy. Nên hôm nay gọi em đến để học tập nghiêm túc một chút.”
Nụ trên mặt đàn em càng lúc càng tươi.
Cô ấy chắc nghĩ đây là cái cớ để Trì Yến có cơ hội ở riêng với mình.
Thậm chí còn chủ : “Vâng ạ, có phải Trì sẽ đích thân dạy em không?”
Trì Yến không gì, dẫn ấy vào một căn phòng.
Tôi cũng theo vào.
Khi thấy tôi, sắc mặt đàn em thay đổi, quay sang Trì Yến :
“Anh Trì, nếu đã là học thì không nên có người ngoài, em sẽ bị phân tâm mất.”
Trì Yến không để ý đến ta, rút ra một chồng đề thi phòng cháy chữa cháy dày cộp, đập xuống trước mặt ấy:
“Làm hết số đề này. Làm không xong thì đừng hòng về.”
Mặt đàn em lập tức xanh lét.
Tôi tranh thủ chụp một tấm hình nét mặt ấy lúc đó.
Ừm, vẻ hối hận sau khi suýt nữa ra đại họa.
Rất có giá trị tham khảo.
Hai tiếng trôi qua đàn em vẫn chưa xong tờ đầu tiên.
Cô ta Trì Yến đang ngồi bên tôi đầy cảm, cắn môi:
“Anh Trì, em thật sự không biết …”
Đề thi phòng cháy đúng là có chút khó.
Trì Yến không nghĩ nhiều, đứng dậy bước tới chỗ ấy.
Vừa thấy, lập tức sầm mặt:
“Em không biết khi thư viện cháy thì nên dùng bình chữa cháy loại nào à?”
Tôi cũng tò mò, ghé qua xem thử.
Sau đó, ánh mắt tôi trở nên khó hiểu.
Bên trong toàn là kiến thức cơ bản, không lẽ ta cố ý giả ngốc để ở gần Trì Yến lâu hơn?
Đàn em ra vẻ tủi thân:
“Xin lỗi Trì, tại em ngu quá thôi…
Anh có thể dạy em không? Trước đây đi học, những câu khó em đều hỏi mà…”
Bạn thấy sao?