“Làm cậu của con khiến con chịu thiệt thòi à? Con quên ai thay bỉm, ai pha sữa, ai hát ru cho con ngủ hồi bé rồi à?”
Đa Nhục lập tức đổi thái độ, nịnh nọt:
“Tất nhiên là người cậu quý của con rồi! Cậu là người tuyệt nhất trên đời!”
Tôi ngẩng cao đầu tận hưởng lời khen.
Nhưng nó lại bồi thêm một câu:
“Chỉ tiếc Lục Tranh không phải con , nếu không đã dì của con rồi. Người vừa đẹp vừa đảm, quá hoàn hảo luôn!”
Tôi đang nằm ườn trên sofa thì bật dậy, vội bịt miệng nó lại.
Tôi nghiêm nghị cảnh cáo:
“Nói linh tinh nữa, là cậu gọi mẹ con đến xử lý con bây giờ!”
Chị tôi là bà mẹ nghiêm khắc số một, người duy nhất mà Đa Nhục thấy áp lực chính là chị ấy.
Nhưng…
Tôi lén liếc về phía bóng dáng bận rộn trong bếp.
Lục Tranh, chắc không nghe thấy đâu nhỉ?
Không biết có nghe thấy không, khán giả chắc chắn nghe rồi.
【Đa Nhục bảo bối, tỉnh lại đi! Lục Tranh sao dì con , người ta là trai thẳng!】【Thời buổi này trẻ con cũng ship CP sao? Làm ơn để ý đến giới tính đi!】【Bỏ đi, đừng cãi nhau với một đứa trẻ.】
Dòng tranh luận bắt đầu, vẫn có người chuyển chủ đề.
【Phải rồi, nếu là "dì" thì phải là con chứ. Nhưng tôi đề cử tôi, tôi thích kiểu trong sáng như Tiểu Ái lắm, vừa ngây thơ vừa hơi ngốc.】【Mơ đi, kiểu trong sáng thì phải thuộc về hội LSP bọn tôi!】【Đừng hỏng danh tiếng nữ chính, mấy người chỉ đại diện bản thân thôi!】
...
Đa Nhục ăn hết nửa đĩa cua, hậu quả là…
Đêm đó, nó nằm ngủ giữa tôi và Lục Tranh, không ngừng “thả boom.”
Những suy nghĩ không trong sáng nảy sinh khi nằm chung giường với người mình thầm thích,
Bay biến sạch.
Bây giờ tôi chỉ muốn vứt thằng nhóc "vũ khí sinh học" này ra ngoài cho không khí trong lành trở lại.
Đang định véo mũi nó gọi dậy, một bàn tay bất ngờ giữ tay tôi lại. Trong bóng tối, mắt Lục Tranh sáng đến lạ.
Anh khẽ :
“Để nó ngủ đi, trẻ con không thiếu ngủ.”
Lòng bàn tay rất nóng, nóng đến mức tôi thấy bứt rứt.
Tôi lẳng lặng rút tay về, để giảm bớt sự ngại ngùng, liền đề nghị:
“Không ngủ , hay ra ngoài một chút?”
“Được.”
Anh trả lời gọn gàng, dứt khoát.
11
Vừa bước ra phòng khách, tôi liền hối hận. Sao lại nghĩ ra chuyện đi riêng với Lục Tranh cơ chứ?
Không phải càng không khí thêm ngại ngùng sao? Bầu không khí lạnh đến mức tôi định gợi chuyện gì đó để .
Nhưng Lục Tranh đã lên tiếng trước:
“Tôi nhớ trước đây cậu nhiều lắm. Là do tham gia chương trình khiến cậu không thoải mái à?”
Câu này tôi phải trả lời sao đây?
Chẳng lẽ là vì ?
Vì thích , lại sợ bị cư dân mạng phát hiện.
Nếu mà biết trước Lục Tranh sẽ tham gia chương trình này, dù có cho tôi tám chữ số tôi cũng không đến.
“Ừ, lần đầu lên sóng, hơi hồi hộp.”
Tôi thuận theo bịa một lý do.
Có lẽ do uống chút rượu vang trong bữa tối, Lục Tranh có vẻ hơi ngà ngà. Chai rượu là lén mang theo, không có trong kịch bản.
Căn phòng tối om, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt , khiến gương mặt góc cạnh thêm phần lạnh lùng.
“Ngải Thượng, cậu có phải đối với tôi…”
Giọng trầm thấp của vừa cất lên, tim tôi lập tức thắt lại.
Rốt cuộc cũng đến rồi sao? Bị phát hiện rồi à?
Tôi cắn răng, quyết định thừa nhận:
“Đúng, tôi đối với …”
Chưa hết câu, đã ngắt lời:
“Cậu có phải đối với tôi có ý kiến không?”
Cái câu “có ý” của tôi kẹt lại giữa họng, suýt nữa bật ra.
Tôi ngớ người:
“Hả?”
Lục Tranh cũng tỏ ra khó hiểu:
“Thật sự có ý kiến với tôi à? Có gì thì cậu cứ , tôi sẽ cố gắng sửa.”
Ơ…
Tôi bị cho không biết phải gì luôn.
Tôi vội vã xua tay:
“Không, không, không, tôi gì có ý kiến gì với chứ!”
Trong lòng thầm gào lên: Tôi thích còn chẳng kịp giấu nữa là!
Sợ hiểu lầm, tôi cố gắng giải thích, còn giơ cả tay lên thề:
“Thật đó, tôi thề, tôi không có chút ý kiến nào với .”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tôi, bật .
Tôi ngây ra.
Ba năm đại học, quen biết Lục Tranh ba năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy một cách đầy sức sống như .
Trước giờ chỉ khẽ mỉm , chưa từng thoải mái như thế này.
Đáng ?
Nhận ra mình hơi mất tự nhiên, giơ tay che miệng, khẽ ho một tiếng.
“Vậy tại sao cậu không chuyện với tôi? Cứ như cố tránh tôi ấy.”
Tôi bịa đại:
“Không có, tôi chỉ là lần đầu tham gia chương trình, hơi bối rối. Chương trình này còn phát sóng trực tiếp, tôi sợ cư dân mạng biết mối quan hệ của chúng ta.”
Lục Tranh hỏi:
“Quan hệ gì?”
Tôi: “…”
Miệng nhanh hơn não, suýt nữa lỡ lời.
Đành cứng rắn đáp:
“Quan hệ học.”
Câu này yếu ớt đến mức tôi phải vội vàng chuyển đề tài:
“Cư dân mạng bây giờ thích đào bới chuyện đời tư của người nổi tiếng lắm, thà tránh thì cứ tránh.
“À mà này, hôm nay Đa Nhục đè lên tay , có đau không? Lần sau nếu có trò này, chúng ta không cần tham gia nữa. Thằng nhóc nhỏ mà nặng như con lợn con ấy.”
Anh tôi, mắt lóe lên, khẽ :
“Không sao, bình thường tôi tập tạ còn nặng hơn nhiều. Tham gia chương trình chủ yếu là để có trải nghiệm.”
Tôi suy nghĩ một chút, bỗng nhớ lại buổi chiều lướt thấy một bài đăng của tài khoản marketing.
Nói rằng Lục Tranh tham gia chương trình này để quen với việc bố, còn đồn rằng đang nữ chính trong bộ phim mới nhất.
Có lẽ nửa đêm đầu óc dễ hồ đồ, tôi lại hỏi thẳng:
“Anh Lục, tham gia chương trình này là vì chuẩn bị kết hôn và có con sao?”
Anh khựng lại, tôi cảm giác tim mình như đóng băng.
Hóa ra tin đồn là thật sao?
12.
Mặc dù đã thầm Lục Tranh ba năm, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện "bẻ cong" ấy.
Ép một trai thẳng thay đổi là chuyện thật đáng xấu hổ, hơn nữa, đây còn là chuyện ảnh hưởng cả đời .
Tôi không dám, cũng không thể.
Nhưng con người luôn phải có chút mơ tưởng.
Dẫu tôi cố gắng kìm nén thế nào, thì từ khoảnh khắc gặp lại Lục Tranh, trái tim này không còn giữ sự yên bình.
Tôi cũng từng nghĩ, rồi sẽ có một ngày hẹn hò, kết hôn, sinh con.
Đó là con đường hầu hết mọi người đều phải đi qua.
Thầm chẳng có gì sai. Nếu không thể dứt mối đơn phương này, thì cứ âm thầm thích mãi .
Nhưng khi thật sự đối diện, tôi vẫn bối rối, thậm chí muốn chạy trốn ngay lập tức.
“Ha.”
Tiếng nhẹ của Lục Tranh kéo tôi tỉnh táo lại đôi chút.
“Tôi còn đang ế đây, sao mà cưới vợ, sinh con chứ?”
Ế?
Tai tôi dựng lên, lập tức hồi phục trạng thái chiến đấu.
Giọng cũng không giấu vài phần vui vẻ:
“Anh ưu tú như thế, sao lại còn ế chứ?”
Nói thôi, tôi biết chẳng cần phải dối.
Lục Tranh gõ nhẹ ngón tay lên cằm, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:
“Vì chẳng ai muốn tôi cả.”
?
Đạo diễn Lục, người khiến biết bao phải si mê, rằng không ai muốn ?
Đừng chứ.
Thấy tôi không tin, nghiêm túc giải thích thêm:
“Tôi là người hơi khác biệt.”
Tôi: “?”
Anh: “Tiêu chuẩn chọn đời của tôi không giống với hầu hết đàn ông khác.”
Ồ, hiểu rồi.
Có sở thích đặc biệt đúng không?
Cái này thì tôi chưa nhận ra thật.
“Hiểu, hiểu.” Tôi đáp qua loa, tiếng lạ lùng bỗng vang lên.
Trong căn hộ có chuột sao?
Không chỉ tôi nghĩ , Lục Tranh cũng đứng dậy lắng nghe, tôi liền đi theo.
Khi đến gần cửa bếp, một bóng đen lao vụt qua khiến tôi giật mình lảo đảo.
Lục Tranh vừa quay đầu lại, tôi đã nhào thẳng vào người .
Nói sao nhỉ? Tình huống này có chút vi diệu.
Cảm giác như trong một bộ phim truyền hình... mà lại là kiểu phim đam mỹ.Không thể không , thân hình Lục Tranh thực sự rất đẹp. Qua lớp áo, tôi vẫn có thể cảm nhận những múi cơ săn chắc.
May mà trời đủ tối, không thấy mặt và tai tôi đỏ như thế nào.
“Ưm…”
Anh bất chợt rên nhẹ, tôi hoảng hốt bật dậy. Ngay lập tức, ánh sáng bật lên.
“Cậu ơi, con muốn đi tè.”
Tiếng non nớt của Đa Nhục vang lên từ cửa phòng ngủ, vừa dụi mắt vừa chúng tôi đầy mơ hồ.
Cốt truyện gì thế này, sao còn có cả tập hai?
Tôi vội vàng đứng dậy, ôm lấy Đa Nhục rồi chuồn nhanh vào nhà vệ sinh.
Hoàn toàn không biết rằng sau lưng tôi, ánh mắt Lục Tranh mang theo vẻ thích thú khó tả.
Bạn thấy sao?