Cháu Mình Không Thương, [...] – Chương 7

Triệu Hưng Thành cũng nhanh chóng chạy ra.

 

Anh ta không tin nổi, hỏi tôi có thật sự muốn ly hôn không.

 

Anh ta còn giả vờ thề thốt, rằng trong lòng chỉ có tôi, rằng ta tôi và con.

 

"Em không thể vì lỗi của bố mẹ mà liên lụy đến . Anh thật lòng muốn sống tốt với em…"

 

"Vợ à, hứa với em, đợi bố mẹ khỏe lại, sẽ đưa họ về quê, không bao giờ để họ can thiệp vào cuộc sống của chúng ta nữa, không? Anh không ly hôn! Không có em và con, không thể sống nổi!"

 

"Thế thì đi chết đi."

 

"Em sao lại nhẫn tâm thế? Chuyện bố mẹ thật sự không hề hay biết. Hay là thế này, em viết thư bãi nại cho họ, chuyện mẹ em đánh bố mẹ cũng không truy cứu nữa, không?"

 

Triệu Hưng Thành tưởng tôi chưa biết chuyện bên ngoài của ta, nên định cố gắng cứu vãn thế.

 

Tôi rút ngay bình xịt hơi cay mang theo, xịt thẳng vào mặt ta.

 

Trong lúc ta ôm mặt đau đớn, tôi lạnh lùng :

 

"Nghe đây, Triệu Hưng Thành, dù ly hôn cũng không phải bây giờ! Đợi ta sinh con, tôi sẽ lập tức kiện tội đa thê. Còn hai lão súc sinh kia, tôi cũng không để họ yên. Không đưa cả nhà các người vào tù, tôi không xứng với danh 'kẻ rối' mà mẹ tôi và tôi đã mang!"

 

"Em… em biết rồi sao?"

 

Triệu Hưng Thành ngừng kêu đau, như thấy quỷ, lùi lại vài bước.

 

Tôi nhạt:

 

"Hai lão súc sinh kia không phải mẹ con tôi là kẻ rối sao? Nếu không khiến cả nhà tan cửa nát nhà, tôi sao xứng với danh hiệu này?"

 

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không hề lại.

 

Trở lại bệnh viện, tôi lập tức hỏi bố về bệnh của mẹ.

 

Bố tôi đỏ mắt, rằng nửa năm trước mẹ tôi đã phát hiện bị ung thư gan. Nhưng khi đó tôi đang mang thai, bà không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi nên bắt bố giấu kín.

 

Sau đó, tôi bận sinh con, chăm con… chuyện ấy cũng bị trì hoãn mãi.

 

Bố tôi mẹ tôi cả đời này luôn mạnh mẽ.

 

Không chỉ giấu tôi, bà còn không gì với chị tôi.

 

"Mẹ con bảo bà ấy có bảo hiểm y tế, có lương hưu, không cần phiền đến các con. Hai đứa tự lo cho cuộc sống của mình là tốt rồi. Xem đi, đúng như mẹ con , các con không lo nổi."

 

Bố tôi vừa dụi mắt, giọng khàn đặc.

 

Nước mắt tôi lại rơi.

 

Khi trở về phòng bệnh, tôi thấy mắt chị tôi đỏ hơn cả tôi.

 

Có vẻ chị ấy cũng đã nghe bố mọi chuyện.

Tối hôm đó, bố tôi tìm luật sư để bảo lãnh mẹ tôi.

 

Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, luật sư gần như không mất chút công sức nào cũng có thể đưa mẹ tôi ra ngoài.

 

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên mẹ tôi là đòi bán căn nhà hồi môn của tôi.

 

"Bán giá thấp hơn giá thị trường cũng , mẹ không muốn để căn nhà này rẻ cho lũ súc sinh kia. Chúng đã từng ở đây, mẹ cảm thấy bẩn. Sau này mẹ sẽ mua cho con một căn ở vị trí tốt hơn."

 

"Mẹ, mẹ để tiền mà chữa bệnh! Nếu cần thì bán luôn cả xe đi, để xem Triệu Hưng Thành còn dám ngồi trên đó nữa không."

 

"Mẹ có tiền, không cần con lo chuyện chữa bệnh. Nhưng chuyện này đừng với chị con, tính chị con còn mềm yếu hơn con, không chịu nổi đâu."

 

Mẹ tôi vừa vừa xoa má Tiểu Bản Lật, rồi mỉm :

 

"Con chịu khổ thì không sao, đừng để cháu mẹ chịu thiệt thòi. Nó đến thế giới này là vì con, sao để nó không cảm nhận hạnh phúc? May mà bây giờ nó còn nhỏ, chưa có ký ức nhiều, chuyện này chắc không để lại bóng ma trong lòng nó. Sau này con phải thương nó thật nhiều, cả phần của mẹ nữa."

 

"Con biết rồi, mẹ."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...