Tôi lập tức đá văng ta ra xa.
"Cút!"
Mẹ tôi xưa nay không bao giờ dung túng cho chuyện bất công, huống chi lại là chuyện hôm nay.
Bà liếc Triệu Hưng Thành, ánh mắt lạnh như dao cắt.
"Triệu Hưng Thành, đừng tôi chuyện tuyệt . Hai lão súc sinh kia là do tôi đánh bị thương, chuyện cố ý thương tích tôi gánh, các người muốn xử lý thế nào cũng ! Nhưng đừng nghĩ những chuyện như mà còn sống yên ổn. Đã khiến tôi không yên, thì mọi người đều đừng hòng yên!"
"Mẹ! Con xin mẹ đấy!"
Triệu Hưng Thành ôm chân mẹ tôi, vừa khóc vừa van xin.
Mẹ tôi cúi người, nhẹ nhàng vỗ vào mặt ta, vừa vừa :
"Người khác kính tôi một thước, tôi trả lại một trượng. Nhưng ai phạm tôi ba phần, tôi đào luôn mộ tổ tiên nhà họ! Triệu Hưng Thành, nhà đến đây là hết rồi. Đừng tưởng rằng đóng vai con rể ngoan trước mặt tôi thì tôi sẽ bênh . Dù sao thì, Dư Phi vẫn là con ruột của tôi, tôi muốn đánh là đánh!"
Nói xong, bà đột ngột dồn sức, tát một cú khiến mặt Triệu Hưng Thành lệch sang một bên.
Rồi bà ung dung phủi phủi tay, như vừa xong một chuyện nhỏ nhặt.
"Tất cả đều do lỗi của tôi, đã dạy Dư Phi quá tử tế, nên mới không biết lòng người hiểm ác thế nào. Hai lão già kia chẳng phải luôn bảo tôi là kẻ rối sao? Còn con tôi giống tôi? Hôm nay tôi cho xem, tôi và Dư Phi khác nhau ở đâu!"
Mẹ tôi chẳng ngại gì, ngay trong đồn công an mà ra tay đánh Triệu Hưng Thành khiến ta kêu khóc thảm thiết.
Dù cảnh sát đã nhanh chóng can ngăn, mẹ tôi cầm thứ gì là dùng thứ đó vũ khí.
Triệu Hưng Thành bị thương chẳng kém gì cha mẹ ta.
Sau khi đánh xong, mẹ tôi bình thản lấy ra một tờ chẩn đoán bệnh.
"Bệnh ung thư gan giai đoạn giữa có thể xin tại ngoại để điều trị không? Tôi biết hôm nay mình đã phạm một lỗi lớn, đến đây tôi cũng không mong về. Nhưng tôi cần hóa trị. Vả lại, các đã xem video rồi, nếu không ra tay với lũ súc sinh này, tôi sẽ không thể sống yên với lương tâm mình."
Mẹ tôi như thể đang kể chuyện của người khác.
Tôi giật lấy tờ giấy chẩn đoán, đọc đi đọc lại, không dám tin vào mắt mình…
Tên "Vương Vân" trên đó là thật.
Mẹ tôi đã mắc bệnh từ bao giờ?
Sao chuyện lớn thế này mà bà không với tôi?
Tôi òa khóc, không kiềm . Nhưng mẹ tôi lại trách móc:
"Đừng kêu khóc nữa, nghe như ma quỷ gọi hồn! Mẹ còn sống khỏe mạnh, con khóc lóc như đang đi cúng mộ là sao? Dư Phi, mẹ thì phải cứng rắn. Mẹ đã bảo vệ con từ nhỏ đến giờ, sau này con cũng phải bảo vệ Tiểu Bản Lật như thế, đừng để ai bắt nạt con bé."
"Mẹ, tại sao mẹ không gì với con?"
"Nói thì sao? Con chữa bệnh cho mẹ à? Hay con mẹ sống lại? Đừng có dài dòng nữa, mẹ vừa hỏi rồi, chuyện đánh người và chuyện hai lão kia ngược đãi trẻ con là hai vụ án khác nhau. Cộng thêm vụ ly hôn của con với Triệu Hưng Thành, tiếp theo con sẽ bận rộn đấy."
Dù lời sắc bén, mẹ tôi vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Bà bà chỉ có thể dẫn tôi đi đến đây, còn những chặng đường sau tôi phải tự mình bước.
Tôi không kiềm nước mắt, ghi nhớ từng lời bà: "Làm mẹ thì phải cứng rắn."
Vì mẹ tôi một mình nhận hết tội lỗi đánh người, tôi và các bác chỉ bị cảnh cáo rồi thả.
Bạn thấy sao?