Cháu Mình Không Thương, [...] – Chương 5

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

 

Tôi chạy vào phòng ngủ, lục tìm hai bản hợp đồng bảo hiểm mà Triệu Hưng Thành đã mua cho tôi và Tiểu Bản Lật.

 

Không ngoài dự đoán, người thụ hưởng ghi tên là ta.

 

Mọi chuyện cuối cùng đã ý đến cảnh sát.

 

Là tôi báo cảnh sát.

 

Trong khi chờ họ đến, tôi những việc sau:

 

Đầu tiên, tôi gọi đến công ty bảo hiểm, với tư cách là người bảo hiểm, cầu thay đổi người thụ hưởng. Đồng thời, tôi hẹn thời gian nộp đơn bằng văn bản.

 

Sau đó, dưới sự nhắc nhở của mẹ, tôi xóa tất cả bản ghi từ camera giám sát trong ngày hôm nay, tránh bất lợi.

 

Tiếp theo, tôi tua lại các đoạn ghi hình trước đó, tìm bằng chứng bất lợi chống lại bố mẹ chồng.

 

Không xem thì thôi, càng xem tôi càng toát mồ hôi lạnh.

 

Mẹ chồng, người ngoài mặt luôn thương cháu , thực ra là một con quái vật già không hơn không kém.

 

Video ghi lại cảnh bà đánh đập đứa trẻ, ném bình sữa vào mặt, dùng khăn che miệng mũi Tiểu Bản Lật...

 

So với những gì tôi thấy, vụ viêm tuyến vú của con bé chẳng đáng nhắc đến.

 

Mẹ tôi tức đỏ cả mắt.

 

Bà quay người, đá thẳng vào mặt mẹ chồng tôi, sau đó cầm ghế đập thẳng xuống.

 

Đến thời điểm này, ai còn quan tâm "mâu thuẫn gia đình" hay "mâu thuẫn giai cấp"?

 

Không đánh chết bà ta tại chỗ, chúng tôi đã quá nhân từ rồi.

 

Khi cảnh sát đến, họ cũng bị sốc, lập tức can ngăn tôi và mẹ tôi, rồi gọi xe cấp cứu.

 

Họ hành vi của chúng tôi là cố ý thương tích.

 

Tôi run rẩy nộp bằng chứng từ video.

 

Vừa khóc vừa với cảnh sát rằng, tôi chấp nhận bị buộc tội, tôi cũng sẽ kiện hai người già đó tội cố ý người.

 

Mọi chuyện đi đến mức này, tôi chỉ trách bản thân đã tin Triệu Hưng Thành.

 

Biết rõ nhà có camera giám sát, tôi lại chưa từng kiểm tra.

 

Tôi cứ nghĩ, con là cháu ruột của họ, máu mủ thâm, dù có thế nào họ cũng không thể ác đến mức này.

 

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của con người.

 

Chính tôi đã để con mình phải chịu đựng những đau đớn này.

 

Mẹ tôi tát tôi hết cái này đến cái khác, chửi tôi không tim không phổi, còn mù quáng.

 

Những cái tát giáng vào mặt tôi chẳng khiến tôi thấy đau, tim tôi như bị xé toạc, đau đớn và căm hận.

 

Vì sự việc đã chạm đến ngưỡng hình sự, tất cả chúng tôi đều bị đưa về đồn.

 

Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, cuối cùng chúng tôi đã liên lạc với nhân vật mất tích lâu năm – Triệu Hưng Thành.

 

Anh ta đến với vẻ mặt hoảng loạn.

 

Chưa kịp nghe cảnh sát giải thích, ta đã quỳ thụp xuống trước mặt tôi.

 

"Vợ ơi, sai rồi! Anh không nên tin bố mẹ quá. Nhưng họ nuôi lớn thế này không dễ dàng gì, em không thể vì chuyện này mà đưa họ vào tù.

 

"Mẹ không cố ý, bà ấy chỉ tốt bụng chuyện xấu thôi. Với lại, em cũng đã đánh, cũng đã mắng, có thể bỏ qua chuyện này không?

 

"Dù sao chúng ta cũng là một gia đình, ầm ĩ như chẳng hay ho gì. Bố mẹ cũng là vì muốn tốt cho con cái. Họ đã chăm sóc Tiểu Bản Lật bao lâu nay, dù không công lao cũng có khổ lao. Em không thể lấy oán báo ơn , phải không?

 

"Em viết thư bãi nại đi, không? Bố mẹ vẫn còn nằm trong viện đó!"

 

Triệu Hưng Thành vừa khóc vừa .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...