Tôi vô đọc tin tức trên điện thoại.
Người đàn ông đội chiếc mũ xanh lá tươi sáng đã tìm đến tận nơi, và một cuộc đối đầu đầy m.á.u me xảy ra.
Triệu Hưng Thành bị đ.â.m nhiều nhát, m.á.u chảy đầm đìa.
Người đàn ông kia bị bắt ngay tại chỗ, còn ả tiểu tam thì sinh non trong bệnh viện, sinh ra một đứa con trai.
Triệu Hưng Thành vừa cứu sống, nằm trên giường bệnh khóc như mưa.
Cùng lúc đó, video về ả tiểu tam kẻ thứ ba và Triệu Hưng Thành ngoại trong hôn nhân lại "cư dân mạng nhiệt " đưa lên mạng.
Ai bảo internet không có ký ức?
Chẳng mấy chốc, cả hai lại lên hot search.
Nếu không có chuyện này, tôi đã không vô thấy tin tức.
Nhìn bản tin, tôi trầm ngâm hồi lâu, rồi quyết định thêm dầu vào lửa.
—------
Chị tôi không yên tâm, nhất định đòi đi cùng tôi chuyến này.
Chị bảo tôi giờ có tiền, có thời gian, con cũng có người chăm, sao cứ phải bám chấp vào mối hận này?
Ngồi từ xa mà vui vẻ chẳng tốt hơn sao?
Tôi đáp: "Không vui."
Có những người phải đối mặt, giải quyết dứt khoát mới thoải mái .
Trong phòng bệnh, tôi thấy Triệu Hưng Thành trông đầy vẻ hạnh phúc. Tôi chân thành chúc mừng ta vài câu, rồi đưa ra bằng chứng về khoản nợ của ả tiểu tam.
"Nghe đã đưa hết số tiền còn lại cho ta, chúc mừng nhảy hố thành công. Thực ra khoản nợ của ta không nhiều lắm, chỉ khoảng 300 nghìn tệ thôi. Cố gắng lụng may ra trả . Nhưng đứa trẻ trong bụng ấy… Anh nghĩ người chồng cũ của ta vô duyên vô cớ đ.â.m sao? Không phải là vì còn dám mạo nhận mình là cha của đứa bé à?"
"Em cái gì ?"
Triệu Hưng Thành trố mắt tôi, tôi thấy rõ sự giả tạo trong ánh mắt đó.
"Nổi giận vô ích thôi, lo mà kiếm tiền đi."
Tôi ta một cái đầy ý vị, rồi lắc đầu đứng dậy rời đi.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo, với tính cách tham lam của Triệu Hưng Thành, chắc chắn ta sẽ không để yên.
Không lâu sau, tôi nghe chị tôi kể hai người họ đã kết hôn.
Phía tiểu tam vừa hoàn tất thủ tục ly hôn, bên này hai người họ đã vội vã đăng ký kết hôn.
Quả nhiên, cuộc sống không có đáy của sự thảm , chỉ có thể càng ngày càng tệ hơn.
Thời gian trôi qua bình thản.
Chớp mắt một năm đã qua, mẹ tôi sau phẫu thuật và hóa trị đã hồi phục tốt hơn mong đợi.
Tiểu Bản Lật cũng lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ.
Rồi tôi cờ đọc một tin tức về vụ lừa đảo bảo hiểm đang rất hot.
Một người đàn ông, để lấy khoản tiền bồi thường khổng lồ, đã tàn nhẫn tạo ra vụ tai nạn g.i.ế.c c.h.ế.t vợ và con.
Nhìn gương mặt quen thuộc của hung thủ trong video, tôi bật khẽ.
Không ngoài dự đoán, Triệu Hưng Thành vì lòng tham vô đáy đã ra tay.
Anh ta dùng chính cách mà trước đây định áp dụng với tôi để xử lý mẹ con tiểu tam.
Nhưng pháp luật luôn sáng suốt, sao có thể để ta lừa dối dễ dàng như ?
Vì hành vi tàn nhẫn và phẫn nộ, Triệu Hưng Thành nhanh chóng bị kết án tử hình, không có cơ hội kháng án.
Khi hai lão già mãn hạn tù, họ thậm chí không kịp gặp mặt con trai mình lần cuối.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là hai người họ lại tìm đến tôi.
Họ quỳ gối khóc lóc trước cổng khu chung cư mới của tôi, gào thét thảm thiết đòi gặp cháu ruột duy nhất của họ.
Đúng lúc đó, mẹ tôi đi tập thể dục buổi sáng về và bắt gặp cảnh này.
Bà lạnh lùng lớn:
"Chỉ với cái gen hỏng hóc của hai người, còn muốn truyền lại cho ai? Tốt nhất là cút ngay về nơi mình đến! Cháu tôi chẳng có chút quan hệ máu mủ nào với hai người cả."
Nghe , tôi khựng lại.
Chị tôi cũng hoảng, hạ giọng hỏi:
"Chuyện em lén mua tinh trùng trước đây, mẹ biết sao? Không thì sao bà lại ?"
"Chắc là… trùng hợp thôi?"
Tôi còn lo lắng hơn cả chị mình, liếc mẹ tôi đang khẩu chiến với hai lão già ở đằng kia.
Hai chị em vội vàng rón rén quay về nhà.
Hồi mới cưới không lâu, Triệu Hưng Thành đã phát hiện mình bị vô tinh.
Lúc đó, tôi thật sự nghĩ rằng mình đã cưới vì . Nhìn ta thể hiện cảm với trẻ con, tôi lén đến ngân hàng tinh trùng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Triệu Hưng Thành luôn biết mình có vấn đề.
Nếu không, ta đâu để cha mẹ mình đối xử tệ với Tiểu Bản Lật như .
Càng không phản ứng giả tạo khi tôi về bệnh viện trước đây.
Anh ta nào thích trẻ con?
Anh ta chỉ thích ngồi không hưởng lợi từ khoản tiền bảo hiểm khổng lồ.
Quả nhiên, mềm lòng là bệnh, sâu là tử.
Đẩy cửa bước vào, Tiểu Bản Lật chạy về phía tôi, tôi thầm cảm ơn vì mình đã thoát ra kịp thời.
Chị tôi huých tôi bằng cùi chỏ:
"Em không sợ hai người đó bám lấy em à?"
Nhìn ra bầu trời xanh trắng mây ngoài cửa sổ, tôi mỉm :
"Không sợ, giờ em học tinh thần của mẹ rồi, mạnh mẽ đến mức chính mình cũng thấy sợ. Nếu họ dám đến, em dám tiếp tục khuấy tung hai đống phân đó."
Chị tôi lên như tiếng ngỗng kêu.
(Hết)
Bạn thấy sao?