Rõ ràng tôi không phải ngất đột ngột.
Chắc hẳn là Trần Khúc đã cho tôi uống thuốc lúc nào đó mà tôi không hay biết.
Tôi cố gắng vươn cổ, định thoát ra khỏi vòng tay của Trần Khúc.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Căn phòng không bật đèn, xung quanh tối đen như mực.
Hai tay tôi đang bị trói chặt bởi một thứ giống như lụa mềm.
Hình như là nút chết, dù tôi cố gắng xoay tay thế nào cũng không thể tháo ra.
Tôi bắt đầu hoảng loạn.
Bởi tất cả những điều này hoàn toàn không giống việc Trần Khúc sẽ .
Phải tôi thì đúng hơn.
Do tôi giãy giụa quá nhiều.
Giữa màn đêm, Trần Khúc mở mắt ra.
Khi Trần Khúc không có biểu cảm, trông như một hầm băng tự tỏa ra hơi lạnh.
Ánh chăm của khiến tôi không khỏi sợ hãi.
“Trần Khúc? Sao lại đến đây?”
Tôi nuốt khan, giọng nhỏ nhẹ, sợ sẽ tức giận.
Dù sao, Trần Khúc trước mặt này và Trần Khúc mà tôi quen, trông thật khác biệt.
Anh không gì, chỉ tự ý kéo tôi lại gần, ôm vào lòng.
Bàn tay nóng rực, đặt lên eo trần của tôi, như muốn thấm sâu vào tận xương.
“Trần Khúc?”
Tôi gọi thêm một lần.
Cuối cùng, ngẩng đầu, đôi mắt tôi không chớp. Đôi mắt ấy không còn vẻ lạnh lùng như thường lệ.
Thay vào đó là nét bối rối, xen lẫn một chút không hiểu, có cả niềm vui sướng và chút tủi thân:
“Tịch Tịch, chúng ta không ly hôn.
“Em không chạy nữa.”
Tôi nghe ấy .
Hơi thở ngưng lại.
Tiếng tim đập loạn xạ vang lên, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, rơi xuống trước mặt Trần Khúc.
Tôi chậm rãi chớp mắt, sợ rằng tất cả những gì đang xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Trần Khúc không muốn ly hôn với tôi.
Anh đến Tân Cương, là vì cố ý tìm tôi!
Ý nghĩ đó khiến tôi không kìm mà thấy hưng phấn.
Nhưng cũng đồng thời, tôi thấy sợ hãi vô tận.
Đó là Trần Khúc.
Đó là người tôi đã thầm suốt bảy năm qua.
Tình nhỏ bé của tôi, thật sự có thể nhận hồi đáp từ Trần Khúc sao?
Thấy tôi lặng thinh.
Trong mắt Trần Khúc lóe lên sự bối rối, hàng mi khẽ run, đưa tay chạm vào mạch trên cổ tôi.
Tôi có thể cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của mạch máu cùng với nhịp đập nhẹ nhàng nơi đầu ngón tay của Trần Khúc, hòa quyện vào nhau.
Khiến tôi chẳng phân biệt ai là ai vào giây phút này.
Tôi nghĩ, nếu chết trong tay Trần Khúc, thì đó cũng là một hạnh phúc.
Nhưng đồng thời, tôi cũng muốn Trần Khúc hạnh phúc.
Tôi nhắm mắt lại, nén nỗi đau:
“Nhưng Trần Khúc, nếu không ly hôn, sẽ không thể ở bên Tô Vu.”
“Anh ấy đến mà.”
Không gian lặng yên kéo dài.
Lâu đến mức tôi chỉ có thể dựa vào hơi thở gần kề mà xác định Trần Khúc vẫn còn bên cạnh.
Trong sự yên tĩnh ấy, môi Trần Khúc đặt lên môi tôi.
Không phải là một nụ hôn thoáng qua.
Càng lúc càng sâu, cho đến khi cả hai đều thở dốc.
Tôi thở gấp, đôi cánh mũi khẽ phập phồng.
Lần này, ánh trong mắt Trần Khúc cuối cùng cũng là dành cho tôi.
Anh nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán tôi ra sau tai, gương mặt có chút bất đắc dĩ:
“Tô Vu, năm sáu tuổi đã cha nhận nuôi, danh nghĩa là chị của .
“Và lời tỏ trong buổi phỏng vấn hôm ấy là dành cho em.”
13
Dù đã biết Trần Khúc có cảm với mình.
Và tôi cũng rất vui.
Nhưng Trần Khúc vẫn không chịu buông tay tôi ra.
Thậm chí khi tôi kêu đau, còn chậm rãi lấy ra một dải lụa mới màu hồng, quấn chặt tay tôi từng vòng từng vòng.
Sau đó, cúi đầu, siết lấy hai tay tôi, để lại dấu hôn thành kính trong lòng bàn tay.
Tôi nghiêng đầu :
“Có thể xem đây là kỳ trăng mật muộn của chúng ta không?”
Anh nhướng mày, rõ ràng rất hài lòng với câu hỏi của tôi. Nhưng đã lâu rồi tôi chưa về nhà trọ, chắc Axiđa sẽ lo lắng.
Nghĩ như , tôi cũng điều đó với Trần Khúc.
Vừa xong, sắc mặt Trần Khúc bỗng đen lại, như thể bị chạm phải dây thần kinh nhạy cảm.
Ánh mắt ấy tối sầm, dừng trên má tôi.
Anh bước lên, giữ lấy tay tôi, nâng lên quá đầu, ép vào đầu giường.
Hương thơm lạnh bao quanh tôi.
Tôi như nhớ ra điều gì đó, trước khi tiến đến, khẽ hỏi: “Hôm đó, đến tìm em, phải không?”
Vừa dứt lời, môi tôi lập tức bị nuốt chửng bởi nụ hôn nóng bỏng.
Trần Khúc bực bội cắn mạnh vào môi tôi, để lại dấu răng.
Tôi lập tức xác nhận ngay.
Người mà hôm đó Axiđa đến, chính là Trần Khúc.
Anh đã thấy cảnh Axiđa hôn lên má tôi.
Nhưng ấy vẫn nhịn, chờ đến ngày hôm sau mới xuất hiện để đưa tôi đi.
Tôi nâng hai tay, ôm lấy mặt Trần Khúc, không nhịn mà nở nụ :
“Vậy là đang ghen, đúng không, Trần Khúc?”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, cắn nhẹ vào lòng bàn tay, tôi đau đớn rụt tay lại, bị giữ chặt.
Rồi đặt lên vết răng một nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng.
“Em ở quá gần cậu ta.”
Trần Khúc vừa chạm nhẹ vào eo, tôi lập tức mềm nhũn không còn chút sức.
Tôi lần theo đôi môi , hôn nhẹ lên cằm .
Ở đó vẫn còn vương lại mùi nước cạo râu thanh mát.
Tôi nũng nịu dụi đầu vào :
“Axiđa là một cậu em trai rất tốt.
“Trần Khúc, sẽ thích cậu ấy.”
Trần Khúc khẽ hừ một tiếng.
Anh dùng hành để đáp lại.
14
Sau một hồi nài nỉ và cam đoan hết lần này đến lần khác, Trần Khúc miễn cưỡng mở cửa phòng.
Nhưng vẫn đi sát theo tôi.
Thấy tôi an toàn trở về, gương mặt Axiđa nhăn lại, suýt bật khóc trước mặt tôi và Trần Khúc.
Cậu ấy bước nhanh đến, ôm chặt tôi:
“Chị, em sắp báo cảnh sát rồi.
“Chị không sao thật là tốt quá.”
Tôi vỗ nhẹ vào lưng Axiđa.
Sau nhiều ngày qua lại, tôi đã coi cậu ấy như em trai mình:
“Xin lỗi em, Axiđa, chị nên báo trước với em trước khi đi.”
Axiđa còn muốn ôm tôi thêm một lát để tiếp tục kể khổ.
Nhưng có lẽ ánh mắt của Trần Khúc phía sau tôi quá mãnh liệt, khiến Axiđa ngẩng đầu lên, chạm phải ánh của .
“Chị, người này đáng sợ quá,” Axiđa , cố gắng rúc vào lòng tôi.
Trần Khúc vòng một tay qua vai tôi, kéo tôi lùi lại, ngã vào lồng ngực .
Tôi chớp mắt.
Cảm nhận bầu không khí áp lực xung quanh, tôi vội vàng giới thiệu Trần Khúc với Axiđa và chị cậu:
“Đây là chồng chị, Trần Khúc.”
Dứt lời, Axiđa đứng đờ ra tại chỗ.
Chị cậu ấy thì nhiệt bắt tay với Trần Khúc, gì đó bằng tiếng địa phương.
Hai người trông không giống như mới gặp lần đầu.
Trần Khúc khẽ , cũng đáp lại bằng tiếng địa phương để cảm ơn.
Bỗng nhiên, tôi nhớ lại buổi sáng hôm Trần Khúc đến tìm tôi, chị của Axiđa đã mời tôi uống một cốc trà đỏ Kashgar.
Để băng, xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa Trần Khúc và Axiđa, tôi hỏi cậu:
“Chị em gì ?”
Axiđa đỏ mắt, giọng nghẹn ngào:
“Chị ấy chồng chị không đẹp trai bằng em.
“Cũng chẳng tốt, để chị một mình đi xa thế này.”
“…Hả?”
Một câu tiếng Duy Ngô Nhĩ mà dịch ra nhiều sao?
Trần Khúc bỗng bật lạnh lùng.
Anh với Axiđa vài câu bằng tiếng Duy Ngô Nhĩ trôi chảy như người bản xứ.
Sắc mặt Axiđa lập tức cứng đờ.
Chị của Axiđa đứng bên cạnh không ngớt.
Mãi sau này tôi mới biết, khi đó Trần Khúc đang tuyên bố chủ quyền với Axiđa.
Axiđa dù gì cũng còn nhỏ, sao chịu nổi sự khiêu khích của Trần Khúc.
Nghe trước khi lên máy bay, cậu ấy còn ôm chị khóc, rằng đã đánh mất .
Khi trở về phòng thu dọn hành lý, tôi hỏi Trần Khúc học tiếng Duy Ngô Nhĩ từ khi nào.
Trần Khúc cúi đầu gấp gọn đồ lót của tôi, xếp thứ tự vào vali, nghe tôi hỏi, không ngẩng lên:
“Lúc đó nghe thầy của em em muốn đi Tân Cương, học một chút, nghĩ rằng sau này nếu có thời gian, sẽ đưa em đi.
“Đi Tân Cương phải tự lái xe, đi theo đoàn chẳng thú vị gì.”
Tôi sững sờ:
“Anh gặp thầy của em rồi à?”
Trần Khúc khẽ đáp “Ừ” một tiếng:
“Là thầy của em tìm đến .
“Bà ấy chất vấn là chồng kiểu gì, để em từ bỏ ước mơ và công việc, ở nhà nội trợ.
“Bà ấy mắng một trận ra trò.
“Còn …”
Tôi sốt ruột đến nỗi quay cuồng, lần đầu tiên hét lên trước mặt Trần Khúc để trút nỗi lòng:
“Bà ấy còn gì nữa!”
Trần Khúc cụp mắt khẽ.
Anh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu tôi:
“Bà ấy , nếu em nghĩ thông suốt và muốn quay về, chỉ cần bà còn ở đó, bà sẽ luôn đợi em.
“Bài phóng sự đó, bà ấy đợi em kết thúc.”
Mắt tôi cay xè.
Tôi che mặt, không kìm bật khóc trước mặt Trần Khúc.
Lần đầu tiên tôi để lộ cảm chân thật và yếu đuối của mình trước .
Trước đây, tôi luôn sợ sẽ ghét mình, không dám thể hiện bất kỳ suy nghĩ nào.
Ngày qua ngày sống như một cái xác không hồn.
Tự ép bản thân phải ngoan ngoãn, nghe lời, một người vợ hoàn hảo.
Mỗi ngày đều chìm trong hối hận.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Trần Khúc bước tới, ôm tôi vào lòng.
Đầu mũi tôi chạm vào lồng ngực .
Bạn thấy sao?