4.
Lâm Trạch An ̀ một tên ngốc, đã thế mắt còn mù.
Hai mắt bởi vì mất đi ánh sáng mà héo rút thành nửa màu trắng. Trong thế giới của ấy không có màu sắc ánh sáng, chỉ có bóng tối vô tận.
Bởi vì những thứ này, ấy không ít lần bị cười nhạo.
Nhưng cũng may Lâm Trạch An ̀ một tên ngốc, có những lời âm dương quái khí ấy nghe không hiểu, giảm đi không ít thương tâm đau khổ.
Tôi muốn Huyền Thu cho ấy một đôi mắt hoàn hảo, hoặc giúp ấy khôi phục chỉ số thông minh giống như người bình thường.
Nhưng Huyền Thu chỉ có thể thỏa mãn một trong hai nguyện vọng này. Tôi hi vọng trong thời gian cuối cùng của mình có thể vì Lâm Trạch An lưu ̣i gì đó, để ấy có quyền lợi tự mình lựa chọn.
Đây cũng ̀ vì cuộc sống của Lâm Trạch An mấy chục năm sau trải đường. Tôi chỉ có thể vì tên ngốc này ̀m được những điều đó.
5.
Tôi nghĩ ra một biện pháp, bảo Huyền Thu giả dạng ̀m một người ngoài hành tinh bị thương.
"Đợi đã...Anh ta thật sự sẽ cứu tôi sao?"
Tôi gật gật đầu, tên ngốc này chắc chắn sẽ cứu, ấy ngay cả não cũng không mang, ̣i có lòng nhiệt tình.
"Tôi liền nói với ta tôi có thể thực hiện một nguyện vọng của ta sao?" Huyền Thu có chút chần chừ hỏi.
"Nhưng ta thật sự sẽ chọn một trong hai điều nói à?" Tôi bảo Huyền Thu yên tâm.
Linh hồn không lừa người a. Tôi hiểu rất rõ tên ngốc Lâm Trạch An này.
6.
Cách ngày Huyền Thu ̣i tới. Sắc mặt của ấy không tốt lắm. Linh hồn của tôi vẫn luôn lưu ̣i trong căn phòng đặt di ảnh này, không thể ra ngoài. Vì vậy không thể nhìn thấy Huyền Thu và Lâm Trạch An nói chuyện.
"Thế nào, thế nào rồi?"
Huyền Thu không nói gì, cứ như vậy nhìn tôi.
"Anh ấy không cứu ?"
Tôi đem tất cả khả năng nghĩ một lượt trong đầu, mới nghe thấy Huyền Thu sâu kín nói:
"Cô tự xem đi."
Vừa dứt lời, Lâm Trạch An đẩy cửa chạy vào, không biết vì cái gì ấy cười vô cùng vui vẻ.
Anh ấy trượt một cái ngã trên đất, ̣i mò mẫm hấp tấp bò lên quỳ gối trước di ảnh của tôi, có chút ngu ngốc cầm lấy nó, khóe mắt còn lưu ̣i giọt lệ.
"Niệm Niệm, có thể sinh bảo bảo rồi."
"Anh có tử cung rồi, có thể thay em chịu khổ rồi."
"Em trở ̣i có được không?"
Tôi cứng ngắc quay đầu nhìn Huyền Thu, chỉ chỉ Lâm Trạch An. Sắc mặt của Huyền Thu giống như bị táo bón vậy.
Bạn thấy sao?