1.
"Niệm Niệm, rất nhớ em." Tôi phiêu trên không trung, nhìn thấy Lâm Trạch An đang vuốt ve di ảnh trắng đen của tôi trong tay, trong miệng lặp đi lặp những câu mỗi ngày đều nói. Anh ấy ôm di ảnh của tôi, nhẹ nhàng hôn một cái, thoạt nhìn rất thiêng liêng. Nhưng trong lòng tôi ̣i rất khó chịu.
Ngoài cửa xuất hiện một tiểu nha đầu chạy ̣i, ôm lấy đùi ấy, ngẩng đầu nói: "Ba ba, ba ̣i ngớ ngẩn rồi."
2.
Lâm Trạch An khom người, sờ soạng dưới chân vài cái mới sờ tới đầu của tiểu nha đầu, sau đó ôm lấy bé chỉ vào di ảnh của tôi, nói:
"Bé cưng, đây ̀ mẹ."
"Cô ấy đi du lịch rồi, không dẫn ba theo."
"Mẹ rất nhanh liền có thể trở về rồi."
Tiểu nha đầu mới năm tuổi, ̣i giống như người lớn thở dài.
Cô bé dỗ Lâm Trạch An: "Con biết rồi."
"Từ khi con sinh ra con liền biết ấy ̀ mẹ con."
Lâm Trạch An vui vẻ gật gật đầu, ôm lấy bé chậm rãi đi ra ngoài.
Một lúc sau, cửa từ bên ngoài mở ra, lộ ra một cái đầu nhỏ, tiểu nha đầu rón ra rón rén chui vào trong. Nhóc cầm di ảnh của tôi lên, giống Lâm Trạch An nhẹ nhàng hôn một cái: "Con mẹ."
3.
Tôi cười cười với nữ nhân vừa đến, Huyền Thu cau mày nhìn tôi: "Lại khóc rồi? Không phải nói nếu linh hồn khóc sẽ càng khó chuyển thế sao..."
"Nếu tiếp tục lưu ̣i đây thì vĩnh viễn không thể chuyển thế được."
Không sai, tôi đã chết rồi, bây giờ chỉ ̀ linh hồn phiêu đãng trên không trung. Huyền Thu ̀ sử quan chuyên phụ trách đưa linh hồn đi chuyển thế dưới âm giới.
Cô ấy đối với cái linh hồn ̀ tôi hết sức đau đầu.
Thực ra cũng không phải tôi không định chuyển thế, ̀ tôi chấp niệm quá sâu, không chuyển nổi.
"Cô có nguyện vọng gì? Lấy năng lực của tôi hiện tại, chỉ có thể phá lệ thỏa mãn một cái!"
Cuối cùng cũng đợi được những câu này của Huyền Thu, tôi lau nước mắt trên mặt.
"Tôi muốn thỏa mãn một nguyện vọng của chồng tôi."
Bạn thấy sao?