Chào Tạm Biệt, Tưởng [...] – Chương 1

1

Phòng tranh.

Tôi đứng trong phòng tranh, những bức tranh treo trên tường, cảm thấy có chút ngỡ ngàng.

8 năm rồi không tới đây, trang trí đã thay đổi đến mức tôi suýt nhận không ra.

Hôm nay nếu không phải mẹ chồng gọi điện bảo tới ăn cơm, tôi cũng không có hứng bước vào phòng tranh này.

Tôi quanh phòng tranh, ngắm nghía trang trí ở đây, vừa tinh tế vừa không đơn giản.

Nghĩ tới việc tất cả đều từ tiền của mình bỏ ra, tôi cảm thấy xót xa.

Thật là phí phạm số tiền đó, đem cho Giao Giao đi du lịch thì tốt hơn.

Nhưng đã sắp ly hôn rồi, tiền cho phòng tranh này cũng nên cắt đứt thôi.

Đúng lúc đó, một giọng hơi hoảng hốt vang lên từ phía sau.

“Chị họ? Sao chị lại ở đây?”

Không lâu sau, một người phụ nữ với vẻ mặt hoảng loạn bước ra từ phòng nghỉ của phòng tranh.

“Đến tìm họ à?” Người chưa tới mà giọng đã tới trước.

Ồ, là Giả Tân Di, em họ của Tưởng Văn Tuyên.

Tôi nhận ra ngay giọng quen thuộc này.

Tôi lên xuống, quét mắt qua người ta, thấy rõ chiếc váy nhàu nát và vẻ mặt không tự nhiên đó.

Tôi nhướn mày, quanh phòng tranh trống trơn.

“Có vẻ các người ở đây khá bận rộn nhỉ.”

Em họ đứng yên, gương mặt đầy kinh hãi tôi.

Tôi thu vào mắt toàn bộ biểu cảm của ta.

Đây là chuyện gì mờ ám chăng?

Thấy tôi có biểu hiện này?

Tôi chậm rãi ra mục đích lần này tới.

“Ồ, tôi đến gọi Tưởng Văn Tuyên về nhà ăn cơm với bố mẹ.”

2

Nghe tôi , Giả Tân Di đầy oán hận lườm tôi một cái.

Thấy ta mãi không mở miệng, tôi quay đầu lại.

Chỉ thấy Giả Tân Di đang cắn chặt môi, hai tay không ngừng bấm điện thoại.

Một lúc sau ta thở phào nhẹ nhõm.

“Anh họ đi công tác rồi, sáng nay vừa đi.”

Giả Tân Di liếc ra cửa, rồi bổ sung: “Tài xế đưa ấy vừa về, cần tôi gọi điện báo cho ấy không?”

Tôi không ngạc nhiên với câu trả lời này.

Những năm gần đây, Tưởng Văn Tuyên đi công tác thường xuyên, ở nhà còn khó gặp ta, huống hồ là ở phòng tranh.

Tôi giơ tay ngăn Giả Tân Di đang định gọi điện.

Đưa tập tài liệu trong tay cho ta, giọng lạnh lùng.

“Không cần, khi nào ta về thì đưa cái này cho ta là . Giao Giao còn đang đợi tôi trên xe, tôi đi trước.”

Khi đưa tài liệu, tôi bị thu hút bởi chiếc đồng hồ trên tay ta.

“Có vẻ phòng tranh ăn tốt nhỉ, đeo cả Patek Philippe.”

Tôi vừa xong, ta nhanh chóng dùng tay trái che mặt đồng hồ, dịu dàng với tôi.

“Chị họ, chị biết mà, phòng tranh này là tâm huyết của họ, có danh tiếng như bây giờ là nhờ ấy ngày đêm vất vả.”

Tôi liếc qua chiếc dây chuyền kim cương trên cổ ta, rồi nhẹ.

“Ừ, vất vả đến mức ngày đêm không về nhà, không biết phòng tranh là vợ ta hay tôi mới là vợ.”

Một câu của tôi khiến ta hoảng hốt.

Nụ của Giả Tân Di cứng đờ trên mặt, bắt đầu chuyển chủ đề.

“Tôi vừa nhớ ra còn chút việc chưa xử lý, không tiễn chị , chị họ.”

Tôi gật đầu, không để ý đến ta, tự mình bước ra cửa.

Có vẻ nhà họ Tưởng những năm qua sống khá nhờ vào nhà họ Lâm!

Một người bà con xa mà đeo trang sức trị giá tới 7 con số.

Đi tới cửa, tôi thấy xe của Tưởng Văn Tuyên đậu dưới cây đào, trên nóc xe đầy hoa rơi.

Nhìn những cánh hoa rơi theo làn gió.

Chúng như đang kể về cuộc đời hoa lệ của mình cho người qua lại trên đường.

Tôi tỉnh lại, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.

Tôi: “Từ tháng này cắt hết tài trợ cho phòng tranh, sau này cũng không cần gửi nữa.”

Trợ lý: “Nếu ông Tưởng đến tìm thì sao ạ?”

Tôi: “Thì bảo ta đến tìm tôi.”

Tưởng Văn Tuyên chắc chắn sẽ đến.

Phòng tranh này không thể tách rời nhà họ Lâm.

Phòng tranh của Tưởng Văn Tuyên mở không lâu sau khi kết hôn nhờ tài trợ của nhà họ Lâm, là để thực hiện ước mơ.

Khi mở, nhà họ Lâm đã bỏ ra không ít tiền.

8 năm qua, nhà họ Lâm chưa từng ngừng tài trợ, hàng tháng đều chuyển tiền cho phòng tranh.

Giả Tân Di phòng tranh có danh tiếng nhờ công sức của Tưởng Văn Tuyên.

Tôi muốn xem không có tiền của nhà họ Lâm, Tưởng Văn Tuyên có thể tự duy trì phòng tranh hay không.

3

Tôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn họ Lâm, từ nhỏ đã giáo dục như người kế thừa.

Trong một buổi tụ tập thời đại học, Tưởng Văn Tuyên, nam sinh nổi bật của khoa Ngữ văn, bắt đầu theo đuổi tôi một cách công khai.

Dưới sự quan tâm chu đáo và theo đuổi kiên trì của ta, tôi đã đồng ý.

Người ta đều ta là “phượng hoàng bay lên cành cao”.

Theo đuổi tôi chẳng qua là muốn trèo lên nhánh cây cao này thôi.

Còn tôi lại nghĩ ta thích tôi vì con người tôi.

Chúng tôi tốt nghiệp xong liền kết hôn.

Cứ thế đã 25 năm trôi qua, trong suốt thời gian đó ta luôn là một người chồng, người cha tốt.

Nếu không phải tuần trước tôi nhận bức email đó.

Giờ đây tôi vẫn nghĩ ta là một người chồng, người cha tốt.

4

Tuần trước, vào thứ Hai.

Tôi nhận một email bí ẩn, người gửi rằng có bằng chứng Tưởng Văn Tuyên ngoại .

Tôi tưởng lại là một tin nhắn lừa đảo, vốn không định để ý, lại thấy ảnh mà người đó gửi.

Một bức ảnh gia đình ba người hạnh phúc cùng ăn tối.

Nếu nhân vật chính trong bức ảnh không phải là chồng tôi, thì thật hoàn hảo.

Là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, tôi không cho phép hôn nhân của mình có vết nhơ.

Tôi lập tức liên hệ với người gửi, muốn rõ bức ảnh này.

5

Tôi đã lấy ảnh.

Thật trớ trêu, Tưởng Văn Tuyên lại giấu tôi, có một đứa con trai 11 tuổi ở ngoài.

Buồn hơn, suốt bao năm qua tôi không hề hay biết.

Tưởng Văn Tuyên là học đại học của tôi.

Tôi học ngành tài chính, ta học ngành văn học.

Anh ta là chàng trai nổi bật nhất của khoa văn, nhiều trong khoa tôi bị cuốn hút bởi vẻ ngoài thanh lịch, nho nhã của ta, thường xuyên giả vờ cờ gặp ta tại tòa nhà của khoa văn.

Lúc đó, tôi không để ý đến những chuyện này, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện cảm, hàng ngày đều bận rộn với công việc của tập đoàn.

Từ nhỏ, tôi đã cha đào tạo để trở thành người thừa kế, 18 tuổi tốt nghiệp cấp ba đã vào công ty, bắt đầu dần dần tiếp quản doanh nghiệp.

Thời đại học, tôi càng bận rộn hơn với việc chạy đi chạy lại giữa công ty và trường học.

Nhưng số phận đã đưa hai người vốn không nên gặp nhau lại với nhau.

Trong một buổi liên hoan của hội sinh viên, chúng tôi đã gặp nhau.

Tôi cũng không thoát khỏi sự quyến rũ của ta trong mắt bao khác trong khoa.

Tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài thanh lịch, học thức uyên bác của ta.

Cứ như thế, chúng tôi vừa gặp đã , dưới sự theo đuổi mãnh liệt của ta, chúng tôi xác định mối quan hệ và bắt đầu một mối ngọt ngào, bận rộn thời sinh viên.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kết hôn theo đúng trình tự, có một con đáng tên là Giao Giao.

Sau khi kết hôn, tôi dành toàn bộ sự ý vào sự nghiệp, chồng tôi cũng theo đuổi công việc thích của mình – mở một phòng tranh.

Khi con lớn lên một chút, tôi bắt đầu bay khắp thế giới, tần suất chồng tôi đi công tác cũng ngày càng nhiều.

Nhớ lại những điều này, tôi không khỏi lạnh một tiếng.

Ha!

Hóa ra những lần ta gọi là “đi công tác” chính là đi cùng tiểu tam sao!

Thấy bằng chứng chồng ngoại , tôi tưởng mình sẽ phát điên, kể lể với người khác về của mình, về sự cống hiến của mình cho cuộc hôn nhân này, hoặc ôm gối khóc, mắng chửi Tưởng Văn Tuyên vì sự phản bội của ta.

Nhưng lúc này, tôi lại tỉnh táo một cách lạ thường.

Tỉnh táo nhận ra cảm của tôi dành cho Tưởng Văn Tuyên cũng chỉ đến .

Nhìn những bằng chứng, phản ứng đầu tiên của tôi lại là “Mong rằng con quý của tôi đừng biết chuyện này.”

Đang lúc bối rối không biết xử lý những bức ảnh này thế nào.

Tôi nhận cuộc gọi từ mẹ chồng.

Cuộc gọi của bà khiến tôi nghĩ ra chỗ tuyệt vời nhất để dùng những bức ảnh này.

6

Sau khi nhận những bức ảnh, tôi về công ty ngay và tìm luật sư để soạn thảo thỏa thuận ly hôn.

Mang chiếc mũ xanh lớn như thế này trên đầu, không có lý nào tôi lại để yên.

Thế là tôi lấy cớ tìm Tưởng Văn Tuyên về nhà ăn cơm, để đến phòng tranh.

Không có gì ngạc nhiên, Tưởng Văn Tuyên lại “đi công tác”.

Không sao, dù sao thỏa thuận ly hôn chỉ cần đến tay ta là .

Tôi chỉ cần chờ một kết quả thôi.

7

Rời khỏi phòng tranh, tôi cùng con đến nhà mẹ chồng.

Trong khu tập thể của gia đình A ở trung tâm thành phố sầm uất.

Tôi lái chiếc Bentley mới qua khu phố cũ nát.

Nhìn những người đi bộ trong khu chỉ trỏ vào xe, tôi không đổi sắc mặt, đỗ xe vào chỗ của nhà họ Tưởng, cùng Giao Giao xách quà lên lầu.

À đúng rồi, tôi còn mang theo món quà đặc biệt dành cho ông lão.

Chỉ không biết ông bà có thích không.

8

Vừa bước vào cửa, mẹ chồng đã nhiệt đứng ở cửa đón tiếp hai mẹ con tôi.

Miệng “Đã đến rồi mà, mang gì mà nhiều thế!” mắt thì không rời những túi quà gói sang trọng trong tay chúng tôi.

Tôi thấu suy nghĩ của bà không ra.

“Tất cả đều là đồ ăn, nhà còn nhiều lắm, ăn không hết cũng lãng phí.”

Ăn đi, dù sao cũng không còn bao nhiêu lần nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...