CHƯƠNG 2: CHÀ ĐẠP TÔN NGHIÊM!
Trần Xuân Độ sửng sốt, còn cặp chân mày đang nhíu chặt của Lê Kim Huyên thì hơi giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch để lộ nụ hờ hững, đánh rớt đôi giày cao gót màu đỏ, giơ cao đôi chân thon dài lên rồi huơ huơ đôi bàn chân trắng trong như ngọc trước mặt Trần Xuân Độ, kiêu ngạo : “Sao thế, không muốn à?”
“Anh… Đương nhiên muốn rồi!” Trần Xuân Độ sực tỉnh, mừng rỡ, xoa xoa hai tay, trong lòng có chút kích !
Chuyện này sao có thể không muốn! Đây là chuyện mà Trần Xuân Độ có nằm mơ cũng muốn !! Lúc này đến phiên Lê Kim Huyên trợn tròn mắt, người này không chỉ không cảm thấy bị sỉ nhục mà còn giống như rất vui sướng .
Lê Kim Huyên còn chưa kịp mở miệng thì Trần Xuân Độ liền chủ giơ tay cầm lấy đôi chân ngọc của . Đây là lần tiếp thân thể đầu tiên của với Lê Kim Huyên sau ba tháng về nhà!
Ngay lúc này, di của Lê Kim Huyên vang lên, vừa bắt máy liền lập tức chau mày.
“Nằm mơ, cho dù Lê Kim Huyên này chết, cũng sẽ không để ta đạt mục đích! Bảo ta cút đi!”
Lê Kim Huyên quát lớn rồi lập tức dập máy, tức giận ném điện thoại sang một bên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lạnh lùng như băng sương.
Lúc này, một đôi tay ấm áp nắm lấy bàn chân ngọc của Lê Kim Huyên, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa bàn chân ngọc, làn da trắng tuyết trên đôi chân phiếm hồng bởi hơi ấm thoải mái truyền đến tận mắt cá chân, cảm giác ấm áp ấy dần dần xoa dịu tâm trạng cáu kỉnh của Lê Kim Huyên.
Còn Trần Xuân Độ cúi đầu, cẩn thận xoa bóp đôi bàn chân ngọc tuyệt đẹp bằng cách nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn, ngẩng đầu, thấy Lê Kim Huyên đang cau mày khó chịu, còn cả những lời Lê Kim Huyên vừa trong điện thoại nữa, tất cả những điều đó đã khiến cho Trần Xuân Độ lâm vào suy nghĩ.
Trần Xuân Độ cúi đầu, đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia thâm trầm mà người khác khó có thể phát hiện, là ai đã khiến cho Lê Kim Huyên tức giận như ! Ai dám!
Trần Xuân Độ có thể ở rể nhà họ Lê, cũng là bởi vì cơ duyên xảo hợp. Đây là ân mà Trần Xuân Độ nợ nhà họ Lê, năm đó Trần Xuân Độ đang ở nước ngoài, trong một lần đối mặt với cái chết vì bị thương nặng, chính Lê Kim Huyên đã cứu , còn ông nội, người có địa vị cao ở Yến Kinh xa xôi chịu mạo hiểm sắp xếp cho một chỗ ở, cũng chính lúc ấy, ông nội của Lê Kim Huyên biết thân phận của Trần Xuân Độ, ông chọn cách không cho Lê Kim Huyên biết chuyện này.
Trần Xuân Độ khi ấy quá mức chật vật còn hiện tại thì thân phận của đã đủ để nghiêng trời lệch đất Lê Kim Huyên lại nghiễm nhiên quên đi chuyện năm xưa. Kỹ thuật massage của Trần Xuân Độ rất tốt, việc kiểm soát cường độ rất chính xác, ngay cả những người bóp chuyên nghiệp cũng không thể so sánh .
Dần dần, hành massage của Trần Xuân Độ đã phát huy tác dụng. Lê Kim Huyên đã việc cả ngày nên rất mệt mỏi, dựa vào trên ghế sô pha lớn, cơn buồn ngủ tràn đến như thủy triều nên không lâu sau liền ngủ mất.
Trần Xuân Độ cẩn thận massage cho Lê Kim Huyên, còn Lê Kim Huyên thì lặng lẽ ngủ, phát ra tiếng thở nhẹ nhàng. Trần Xuân Độ massage rất lâu, sau khi thấy Lê Kim Huyên đã chìm vào giấc ngủ say, mới khẽ mỉm , nhẹ nhàng hạ hai chân Lê Kim Huyên xuống, rồi ngắm mái tóc đen buông nhẹ trên vai, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú toát ra vài phần mệt mỏi của , cho Trần Xuân Độ không khỏi thấy chạnh lòng.
Bình thường, cho dù Lê Kim Huyên mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, một người phụ nữ hoàn mỹ như đúng là tạo hóa tuyệt vời. Trần Xuân Độ nhẹ nhàng bế Lê Kim Huyên lên đi về phòng ngủ. Anh đặt Lê Kim Huyên lên chiếc giường mềm mại, trên mặt hiện lên một nụ thương.
Đột nhiên, vẻ mặt của Trần Xuân Độ chợt cứng đờ, quay đầu máy tính trên bàn, trong mắt bắn ra một tia sáng lạnh sắc bén. Trần Xuân Độ bước đến bàn, bật máy tính lên, mật khẩu của máy tính đã bị Trần Xuân Độ dễ dàng bẻ khóa và hack vào máy tính Lê Kim Huyên.
Trong chốc lát, Trần Xuân Độ sững sờ, một dòng mã trên giao diện, trong mắt lóe lên một tia sáng. Mã này không hề lạ lẫm với .
Năm ngoái, trên mạng internet của phương Tây lan tràn một loại vi rút khiến cho mười cơ quan an ninh mạng hàng đầu ở nước ngoài truy quét cả ngày lẫn đêm mà không có chút manh mối nào.
Sau đó lại có một nguồn tin bắn tới tai các cơ quan an ninh mạng rằng, chỉ cần bỏ ra 300 tỷ thì virus đó sẽ tự biến mất. Lúc ấy, các cơ quan an ninh mạng vô cùng tức giận, bọn họ đã dứt khoát từ chối.
Kết quả là ngay trong đêm bị từ chối, cơ quan an ninh mạng và máy chủ bị tê liệt ngay lập tức, chúng sập ngay trong đêm, chấn cho hàng loạt quốc gia bên kia đại dương.
Phải đến khi mười cơ quan an ninh mạng hàng đầu bàn giao 300 tỷ, virus mới âm thầm rút đi, và thế giới mạng ở nước ngoài mới trở lại bình thường. Phải mất nửa năm, cơ quan an ninh mạng mới giải mã virus có nguồn gốc từ một dòng mã bí ẩn.
Và bây giờ, dòng mã bí ẩn này lại xuất hiện trong máy tính của Lê Kim Huyên! Camera máy tính của Lê Kim Huyên lóe lên một tia sáng đỏ mờ nhạt, và rõ ràng nó đã bị hacker kiểm soát. Thậm chí mọi hành tung trong phòng ngủ của Lê Kim Huyên đều bị giám sát, nếu chuyện phòng the của vị chủ tịch xinh đẹp nổi danh thành phố T bị hacker cố ý tung ra sẽ khiến Lê Kim Huyên thân bại danh liệt!!
Trần Xuân Độ quay lại Lê Kim Huyên đang ngủ yên trên giường, sâu trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, lấy điện thoại di ra bấm một dãy số.
“Làm sao lão đại, muốn uống vài ly hả? Tối nay tôi có hẹn với một của hoàng thất Châu Âu, hay là gọi ấy đi cùng nhé?” Giọng của người đầu dây bên kia vang lên chính là người đàn ông trẻ lúc chiều.
“Không rảnh, có lẽ bà xã của tôi gặp phải phiền toái rồi.” Trần Xuân Độ chậm rãi , giọng điệu bình tĩnh lạ thường, lại toát lên sự lạnh lùng một cách kỳ lạ, người đàn ông trẻ nghe điện thoại sửng sốt, sau đó một giọng vừa kinh ngạc vừa tức giận vang lên: “Là tên đui mù nào dám phiền phức cho chị dâu của tôi hả?”
“Một con virus trojan đã cài vào máy tính của ấy, và tôi nghi ngờ có một số thiết bị nghe trộm trong biệt thự.” Trần Xuân Độ .
“Virus Trojan? Năm ngoái chúng ta đã thu hồi tất cả, sao có thể xuất hiện ? Những kẻ có thể sử dụng virus Trojan chắc chắn không phải là đối thủ tầm thường!” Người đàn ông trẻ hơi giật mình, kinh ngạc .
Trần Xuân Độ híp hai mắt lại: “Hãy thăm dò xem ai giỏi công nghệ thông tin nhất tập đoàn Lê thị.”
Một lát sau, điện thoại của Trần Xuân Độ lại vang lên, giọng của người đàn ông trẻ truyền đến: “Lão đại, tra rồi, trong tập đoàn Lê thị có hai kẻ hiềm nghi lớn nhất, một người là thư ký của Lê Kim Huyên, Lâm Trinh Tuyết, tốt nghiệp Đại học Kinh doanh và Học viện đào tạo quản trị An ninh mạng, đạt hai học vị, người còn lại là quản lý an ninh mạng tập đoàn Lê thị, Tôn Mai Hường.”
“Tôi biết rồi.” Trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên một tia sắc bén, cúp máy. Sau đó Trần Xuân Độ đi một vòng quanh biệt thự, cẩn thận quan sát từng ngóc ngách trong biệt thự bằng mắt, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Không lâu sau, Trần Xuân Độ lấy thiết bị nghe lén từ điện thoại trong phòng khách và đèn trong phòng ngủ ra.
“Tôn Mai Hường, thú vị lắm…” Trần Xuân Độ nhếch mép , ném thiết bị nghe lén xuống đất, dùng một chân dậm mạnh, nát tan tành!
… Tập đoàn Lê thị, đêm khuya.
Từng nhân viên trực đêm lần lượt rời đi, lúc đi ngang qua một phòng việc và qua cửa sổ thì thấy một bóng dáng xinh đẹp đang cần mẫn nên tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Cả tập đoàn Lê thị đều biết bóng hồng xinh đẹp này là một thiên tài, học siêu giỏi, đồng thời còn là nhân viên cuồng công việc nhất tập đoàn Lê thị. Một lúc lâu sau, bóng dáng xinh đẹp này mới thở phào một hơi, vươn vai tắt máy tính, xách chiếc túi nhỏ xinh lên, giày cao gót giẫm tiến về phía cửa phòng việc.
Đột nhiên, bóng dáng xinh đẹp ấy dừng bước, trong bóng tối sâu thẳm vang lên một chuỗi tiếng lách cách, đó là âm thanh của bật lửa. Bóng dáng xinh đẹp ngỡ ngàng xoay người, kinh ngạc theo hướng tiếng phát ra thì thấy trong góc văn phòng có một bóng người mờ mờ tỏ tỏ, lặng lẽ đứng đó cùng một đóm lửa lập lòe.
“Quản lý Tôn quả nhiên là người cuồng công việc của tập đoàn Lê thị, bảo sao tổng giám đốc Lê lại khen ngợi như .” Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, chậm rãi phả ra một làn khói mỏng, khóe môi nhếch lên, nở một nụ .
“Anh là ai?” Bóng dáng xinh đẹp trông có vẻ cảnh giác, và bị bất ngờ trước người đàn ông đột ngột xuất hiện này.
“Anh là… Bạn của tổng giám đốc Lê?” Tôn Mai Hường buông lỏng cảnh giác một chút, chậm rãi đi về phía Trần Xuân Độ.
“Quản lý Tôn, có một số việc tôi muốn thỉnh giáo .” Trần Xuân Độ thản nhiên và Tôn Mai Hường bằng ánh mắt thâm thúy khiến cho Tôn Mai Hường mất tự nhiên, giống như bị thấu .
Bạn thấy sao?