Nhà tôi có ba tầng.
Tôi thích yên tĩnh nên ở một mình trên tầng ba, tầng hai là phòng khách, Cố Bùi Tư và Chu Thiêm ở hai phòng hai bên.
Đến trước cửa phòng Cố Bùi Tư, tôi đưa tay gõ cửa.
Trong phòng im lặng, một lúc lâu sau mới vang lên giọng của ta.
"Vào đi."
Tôi vặn tay nắm cửa, bước thẳng vào phòng.
Còn ta, vừa mới tắm xong, người trần như nhộng, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Tuy rằng lúc nhau, những gì cần xem đều đã xem rồi.
Nhưng dù sao cũng đã hai năm xa cách, đột nhiên thấy cảnh này, ít nhiều vẫn có chút ngại ngùng.
Tôi vội vàng quay người, đặt đĩa thức ăn lên bàn nhỏ bên cạnh.
"Hôm nay đã vất vả rồi, không ăn cơm không đâu, đây là cơm ba tôi bảo tôi mang lên cho ."
Nói xong, tôi định rời đi.
Anh ta lại đột nhiên bước tới, nhanh chân hơn tôi dựa vào khung cửa.
Thấy tôi buộc phải dừng bước, ta chằm chằm tôi, khóe miệng nở nụ : "Sao , ngại à?"
Tôi là người ghét nhất bị người khác khiêu khích.
Vì , tôi nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt chằm chằm cơ bụng của ta, cố gắng cho giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, tỏ vẻ tôi không hề buồn phiền vì chuyện hai năm trước.
"Cố Bùi Tư, hai năm không gặp, cơ bụng của càng ngày càng teo tóp rồi."
Lúc mới quen nhau, tôi lập tức biến thành " râu xanh", ngày nào cũng muốn chọc vào cơ bụng của ta.
Lúc đầu, ta luôn bị tôi trêu chọc đến đỏ mặt tía tai.
Giống như vợ nhỏ, kéo áo che kín mít, sau đó dần dần bạo dạn hơn.
Tôi sẽ vòng tay qua cổ ta, bắt đầu hôn từ má ta.
Rồi hôn xuống.
Qua yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng hôn lên cơ bụng, nghe tiếng rên rỉ khó kiềm chế của ta.
Anh ta sẽ ôm eo tôi, đôi mắt đầy dục vọng nhuốm một tia bất lực.
Rồi cắn nhẹ vào tai tôi, bảo tôi đừng nghịch nữa, lại không ngăn cản tôi, sự kiềm chế biến thành sự hưởng thụ.
Tỉnh táo lại, tôi lặng lẽ dời mắt.
Những ngày tháng đó thật hoang đường, hoang đường đến mức bây giờ nghĩ lại, vẫn có chút đỏ mặt.
Nhưng trước mặt Cố Bùi Tư, tôi phải bình tĩnh.
Đối mặt với sự chế giễu của tôi, Cố Bùi Tư lại hiếm khi bình tĩnh, thậm chí còn thành tiếng.
Anh ta đưa tay nắm lấy cổ tay tôi.
Khi tôi ta, ta nhướng mày với tôi, sau đó di chuyển ngón tay tôi, đặt lên má ta.
"Hứa Linh, ngại à?"
Giọng của ta mang theo ý , tôi đương nhiên không chịu thua, ta tiếp tục di chuyển ngón tay tôi xuống, lướt qua yết hầu, xương quai xanh, rồi đặt lên cơ bụng mà trước đây tôi thích chạm vào nhất.
"Em chắc chắn nó không bằng trước đây sao?"
Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, dần dần áp sát tai tôi, hơi thở phả ra khi chuyện khiến cổ tôi hơi ngứa.
"Hứa Linh, hai năm nay vẫn luôn tập thể dục, chắc chắn là mắt em có vấn đề rồi. Có muốn kỹ lại không, cơ bụng của tuyệt đối luyện tập tốt hơn hai năm trước."
Ừm, tôi rất chắc chắn, Cố Bùi Tư đang trêu chọc tôi.
Dù sao cũng là người từng sâu đậm, lại cùng nhau trải qua biết bao ngày đêm, tôi có chút không khống chế tay mình, rất muốn dùng sức bóp một cái.
Nhưng ngay lập tức, tôi lại nhớ đến cảnh ta ở bên người khác.
Đôi tay này, cũng từng chạm vào khác.
Cảm lập tức bình tĩnh lại, tôi dứt khoát hất tay ta ra, ta có vẻ hơi sững sờ, cứ thế tôi.
"Cố Bùi Tư, tôi không có thời gian chơi với . Tôi rất cảm ơn đã đến giúp đỡ, không cần thiết đâu. Tốt nhất là ngày mai về đi, sau này cũng đừng đến nữa."
Nói xong, tôi đưa tay đẩy ta, muốn mở cửa rời đi.
Anh ta tôi, vẻ mặt sững sờ dần biến mất, khóe miệng mang theo ý mỉa mai.
"Hứa Linh, em đúng là vẫn luôn... nhẫn tâm như ."
Nói xong, ta lùi sang một bên, tôi không quay đầu lại, cứ thế rời đi.
Xuống lầu, Hứa Thuần vẫy tay với tôi.
Tôi đi ra sân cùng ấy, Chu Thiêm cũng ở đó.
Hứa Thuần giơ điện thoại lên.
Rồi thở dài: "Có chút vấn đề. Em phải về thành phố Tinh ngay, chắc mấy ngày nữa sẽ về."
Nói xong, ấy quay sang tôi.
"Chị, Chu Thiêm sẽ ở lại nhà tiếp tục giúp đỡ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy đến, không quen ai trong nhà cả. Chị giúp em chăm sóc cậu ấy một chút không?"
Bạn thấy sao?