Mẹ ta , đây là chính thức của Cố Bùi Tư.
Còn tôi, chỉ là thứ ta dùng để g.i.ế.c thời gian lúc rảnh rỗi thôi.
Tôi không tin mẹ ta, vì tôi trực tiếp gọi điện cho ta, mà tôi đang đứng cách đó không xa, tận mắt ta nghe điện thoại, tôi hỏi ta đang gì, ta có việc ở nhà, chắc phải muộn một chút mới đến tìm tôi .
Mà sau khi cúp điện thoại, ta liền cùng kia vào khách sạn, hai người dựa sát vào nhau, cử chỉ rất thân mật.
Tóm lại, tôi tận mắt thấy.
Cho nên không hề có hiểu lầm.
Nghe tôi , Cố Bùi Tư trợn mắt há mồm, cuối cùng hít sâu mấy hơi mới lên tiếng: "Không phải, đó là hiểu lầm."
"Tra nam lúc nào chẳng là hiểu lầm."
Tôi lạnh lùng đáp.
Anh ta có vẻ kích , nhích lại gần tôi, : "Em đừng có như , cũng là ngày Thất Tịch hôm đó, tận mắt thấy em tay trong tay với một người đàn ông khác, em còn đứng trước mặt bao nhiêu người, thổ lộ cảm với hắn ta. Cũng là cuộc điện thoại đó, hỏi bên cạnh em có ai không, em em đang một mình đợi . Lúc em câu đó, người đàn ông kia đang đứng ngay bên cạnh em đấy!"
Nghe ta , tôi cũng sững người.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.
Anh ta cũng , chớp chớp mắt rồi với tôi: "Nếu , người phụ nữ em thấy là chị họ của , em có tin không?"
Tôi nhạt: "Nếu tôi với , người đàn ông thấy là họ của tôi, có tin không?"
Vừa dứt lời, cả hai chúng tôi đều im lặng.
"Khoan đã, chúng ta cùng xem lại nào."
Cố Bùi Tư nhíu mày, bắt đầu kể lại sự việc từ phía ta.
"Hôm đó, mẹ gọi điện, chị họ vì mà tự sát, c.ắ.t c.ổ tay ở nhà. Cậu không ở trong nước, mẹ hôm đó cũng có việc, chị họ cũng là người lớn lên từ bé, vừa hay lại ở gần khu nhà chị ấy, nên định đến xem sao. Khi đến, vừa lúc thấy chị ấy c.ắ.t c.ổ tay, may mà kịp ngăn lại. Sợ chị ấy chuyện dại dột nữa, định đưa chị ấy ra ngoài, rồi nhờ người liên lạc với mấy thân của chị ấy, hẹn họ ở khách sạn, tự mình đưa chị ấy vào khách sạn. Giữa đường nhận điện thoại của em, em hỏi đang ở đâu, vội vàng đưa chị ấy vào khách sạn rồi định đi tìm em. Kết quả thấy em và một người đàn ông ôm ấp, em còn ta, nghe thấy rõ ràng luôn!"
"Chờ đã."
Tôi cắt ngang lời ta, rồi kể lại chuyện đã xảy ra hôm đó.
"Hôm đó lúc em đang đợi , đột nhiên gặp họ em. Anh ấy học hành không giỏi, hơi lêu lổng, hồi bé ấy rất tốt với em, hai em cũng khá thân. Hôm đó đột nhiên gặp ấy, hai em chuyện dọc đường, rồi có một blogger đến, là thử thách, nếu thành công sẽ 1000 tệ. Mắt họ em sáng lên, dạo này ấy đang cãi nhau với , nếu có 1000 tệ thì có thể mua quà dỗ dành ấy. Thử thách đó là để em diễn một màn tỏ chân thật, ấy bảo em cứ tưởng tượng ấy là , lúc đó em nhắm mắt, nghĩ người trước mặt là , rồi hoàn thành thử thách. Sau đó gọi điện cho , hỏi em có còn đang đợi không, họ em ra hiệu bảo ấy đi ngay, còn ấy tiếng xấu, sợ ảnh hưởng đến em, dặn em đừng với là ấy ở cạnh em. Vậy nên..."
Tôi không hết câu, khi ghép hai câu chuyện lại với nhau, cả hai chúng tôi đều thấy sự phẫn nộ trong mắt đối phương.
Rõ ràng, kẻ chủ mưu năm xưa đã lộ diện.
Tôi giơ tay đ.ấ.m Cố Bùi Tư một cái: "Người có thể khiến chị họ và họ em cùng tham gia kế hoạch này, ngoài mẹ ra, em không nghĩ ra ai khác!"
Mẹ Cố Bùi Tư không thích tôi, bà ấy cho rằng nhà tôi quá bình thường, không xứng với con trai bà ấy.
Nhưng bà ấy không thẳng ra, chỉ âm thầm chơi xấu tôi.
Cố Bùi Tư luôn bảo vệ tôi, dù mẹ ta có thái độ thế nào, ta vẫn kiên định đứng về phía tôi.
Vì , dù biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này có thể rất khó khăn.
Chỉ cần ta tin tôi, đứng về phía tôi, tôi sẽ không sợ hãi hay lo lắng gì cả.
Nhưng tôi không ngờ, bà ấy lại dùng thủ đoạn hèn hạ như .
Nếu chuyện này thất bại, cũng chỉ có thể là do hiểu lầm, nếu thành công, trong lòng chúng tôi sẽ có khúc mắc, tính cách ta vốn trầm lặng, cộng thêm tôi không chịu thiệt thòi nửa phần.
Chia tay là điều chắc chắn.
Bạn thấy sao?