Vào năm thứ hai mươi kể từ khi ta xuyên vào câu chuyện ngược, ta mới biết phu quân của ta, Bùi Độ, đã trọng sinh.
Sau khi ta xuyên qua mỗi lần gặp gỡ đều là kế hoạch tỉ mỉ của hắn, bởi vì ở kiếp trước, trong cùng một khoảnh khắc, ta đã nhiều lần hãm nữ chính.
Thậm chí việc cưới ta cũng là để ngăn ta gả cho nam chính, nhằm tác thành cho đôi nam nữ chính.
Chỉ vì thân xác này vốn là vai nữ phụ ác độc, là chướng ngại trên con đường hạnh phúc của nam nữ chính.
Nhưng đó không phải ta.
Ta và nữ chính đã trở thành những người thân thiết, không gì không thể chia sẻ, còn nam chính, ta luôn tránh xa.
Cuối cùng, ta gả cho nam phụ chung nhất trong truyện.
Những gì xảy ra trước đó đều là thật, câu cuối cùng lại chỉ là ta tưởng .
Bùi Độ quả thật chung , ta đã quên mất, đối tượng của lòng chung ấy lại không phải là ta.
Ngày ta phát hiện cuốn nhật ký trong ngự thư phòng mà hắn đã giấu kín, ta rời cung tìm nữ chính.
Khi Bùi Độ biết , hắn vội vàng đến, rút kiếm đâm về phía ta từ phía sau.
Mũi kiếm lạnh lùng áp sát cổ ta, dọc theo mạch máu, phía sau tai vang lên giọng băng giá của hắn: “Đứng lại, đừng tiến gần nàng ấy.”
Thì ra, người lúc nào cũng ôn nhu như Bùi Độ cũng có thể tuyệt đến thế.
1
Trước buổi triều sớm, người đang cầm kiếm sau lưng kia vẫn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ta.
Nhưng giờ đây, mũi kiếm lạnh lẽo đang áp chặt vào ta, lực dồn càng lúc càng mạnh. Ta thậm chí có thể cảm nhận da thịt đã bị rạch ra, dòng máu ấm rỉ xuống cổ áo.
Chỉ vì ta đã xem cuốn nhật ký ghi lại việc Bùi Độ trọng sinh, biết rằng tất cả những gì hắn dành cho ta chẳng qua chỉ là diễn trò.
Hắn lo rằng ta sẽ vì sinh hận, Tống Nhạn Vũ.
Kiếp trước, thân xác này vì không thể có nam chính mà nhiều lần hãm Tống Nhạn Vũ.
Khi ta định xoay người lại, cơn đau nơi cổ khiến nước mắt dâng lên. Trong màn nước mắt mờ mịt, ta nghe thấy giọng của Tống Nhạn Vũ.
“Hoàng thượng đang gì ? Lạc Ngư… Hoàng hậu nương nương hôm nay chỉ đến để vài lời với ta, tiện thể trả lại con dao găm đã sửa chữa cho ta thôi.” Tống Nhạn Vũ đẩy kiếm của Bùi Độ ra, vội vàng lấy khăn tay ấn vào vết thương trên cổ ta.
Bùi Độ không nỡ tổn thương Tống Nhạn Vũ, nên kiếm rất nhanh thu lại.
“Lạc Ngư, có đau không?”
Ta lắc đầu với nàng ấy, đưa con dao găm trả lại cho nàng.
“Con dao găm đó…” Bùi Độ con dao găm trong tay ta, ánh mắt lạnh lùng tan đi hơn phân nửa.
“Dao găm vốn là Tiêu Duyên tặng ta, hôm ấy bị Chân nhi sứt một miếng. Vài ngày trước, khi dự yến tiệc trong cung, ta vô nhắc đến với hoàng hậu nương nương, nương nương trong Thượng Công Cục có nhiều thợ tài giỏi, việc sửa chữa không thành vấn đề, liền giúp ta đưa dao găm cho Thượng cung Thôi.” Tống Nhạn Vũ càng càng bực.
“Hoàng thượng còn chưa rõ ngọn nguồn sự việc đã rút kiếm, xem hoàng hậu nương nương là ai ?”
Lời của Tống Nhạn Vũ như tiếng sét đánh giữa ta và Bùi Độ, có lẽ vì đang đứng trước mặt người trong lòng, Bùi Độ im lặng, thậm chí cố ý tránh ánh mắt của nàng ấy.
Bùi Độ xem ta là ai?
Là con rắn độc luôn quấy nhiễu bên cạnh Tống Nhạn Vũ? Là kẻ ác nữ không ngừng bám lấy Tiêu Duyên? Hay là một hung thủ không thành công vì hổ thẹn mà ra tay sát nhân?
Dù thế nào, cũng chưa từng là thê tử.
“Trẫm…”
“Gần đây ta hay gặp ác mộng, tỉnh dậy vô bị thương vài người, hoàng thượng chỉ sợ ta lần nữa họa, nên mới hành hấp tấp. Ta không sao.” Ta ra hiệu cho Tống Nhạn Vũ buông tay, mỉm bảo nàng ấy đừng lo cho ta.
Dù như , lòng ta đã sớm lạnh lẽo như rơi vào hố băng.
Nếu như khi thấy cuốn nhật ký hôm nay, ta còn giữ một tia hy vọng rằng Bùi Độ có thể trong quá trình sống chung mà ta, thì giờ đây, ta chỉ còn lại tuyệt vọng.
Bùi Độ không thêm gì nữa, bởi vì lời dối này, dù có khéo léo thế nào cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Cả Tiêu phủ đều thấy Bùi Độ rút kiếm ta bị thương, chắc chắn ngày mai sẽ có tin đồn lan truyền.
Tình cảm giữa hoàng đế và hoàng hậu không vững bền như lời đồn, trái lại, đang trên bờ vực sụp đổ.
Và thực tế cũng là như .
Trên xe ngựa, suốt quãng đường không ai gì.
Bùi Độ vài lần muốn đưa tay kiểm tra vết thương của ta, đều bị ta gạt đi.
Khoảng cách từ Tiêu phủ đến cổng cung không xa, hôm nay lại cảm giác như dài đằng đẵng.
Khi đến cổng cung, ta đứng dậy xuống xe ngựa. “Hôm nay thân thể thần thiếp có thương tích, không tiện chuẩn bị bữa tối.”
Ta cắn chặt môi để không bật khóc, hôm nay gió lại lớn, khi ta quay người, nước mắt không kiềm mà rơi xuống như đê vỡ.
Thực ra bữa tối đã chuẩn bị xong hơn nửa, chỉ vì hắn từng , hôm nay muốn ăn món do chính tay ta .
Ta không giỏi nấu nướng, trước khi xuyên vào đây đã , sau khi xuyên vào vẫn thế.
Nấu nướng, lễ nghi, cung quy, cho đến việc quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong cung, ta đều không giỏi.
Chỉ vì Bùi Độ từng cầu xin tiên đế cho ta, chỉ vì đêm trước khi thánh chỉ ban hôn hạ xuống, hắn đã trèo tường vào phủ Giang, đưa cho ta một tờ giấy đỏ ghi ngày sinh tháng đẻ của hai người chúng ta, trên đó đề chữ “Đại Cát.”
Đây vốn là việc hắn cho Tống Nhạn Vũ trong sách, đêm đó hắn đứng dưới ánh trăng, ánh mắt lại hướng về phía ta: “Gả cho ta không?”
Đêm ấy, ta đã tưởng rằng mình thấy trong mắt Bùi Độ tràn đầy mãnh liệt, cho đến khi ta thấy trong nhật ký, không biết có bao nhiêu trang đỏ đã ghi đầy ngày sinh tháng đẻ của hắn và một người khác.
Ta mới biết, hóa ra đêm đó, những gì ta thấy chỉ là ảo vọng của chính mình.
Ta không nghe rõ Bùi Độ phía sau gì, chỉ muốn nhanh chóng trở về tẩm điện, thoát khỏi nơi này.
Hoàng hậu bị thương, lại ở cổ, dọc đường đi các cung nhân đều cúi chào không khỏi liếc .
Những ánh mắt đó, như muốn lăng trì ta.
Ta sớm đi ngủ, mọi chuyện trong hậu cung đều bị ta gạt bỏ ra sau đầu.
Ta đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ, ta chính là nguyên chủ, từ nhỏ đã mến Tiêu Duyên.
Nhưng Tiêu Duyên chỉ Tống Nhạn Vũ, ánh mắt chưa bao giờ dừng lại ở nguyên chủ.
Vì , nguyên chủ tìm đủ mọi cách để hãm Tống Nhạn Vũ, vài lần suýt nàng ấy mất mạng.
Sau khi hai người họ thành thân, nguyên chủ vẫn không cam lòng, bày kế trở thành thiếp của Tiêu Duyên, vài lần rối cảm của họ.
Giống như kết cục của mọi ác nữ trong truyện ngược, cuối cùng âm mưu của nguyên chủ bị đôi nam nữ chính vạch trần, Tống Nhạn Vũ nhân từ, chỉ đuổi nguyên chủ ra khỏi Tiêu phủ.
Còn Bùi Độ, người thầm Tống Nhạn Vũ mà không đáp lại, đã không buông tha ta.
Trong giấc mơ, hắn vẫn nhạt như mọi khi, trong ánh mắt lại chứa đầy sự lạnh lùng.
Bùi Độ tinh thông kiếm thuật, hắn trước tiên cắt đứt gân tay gân chân của ta, khiến ta chìm trong đau đớn và tuyệt vọng suốt ba ngày, cuối cùng mới dùng một nhát kiếm kết liễu ta.
Trường kiếm đâm thẳng tới, ánh sáng lóa lên, rồi chỉ còn lại một màn đỏ thẫm nóng hổi.
Trong giấc mơ, Bùi Độ không còn là người ta nhớ, mà trở thành một kẻ độc ác, xuống tay tàn nhẫn như Diêm Vương ngạo.
Ta choàng tỉnh khỏi giấc mộng, thực tại và cơn ác mộng đan xen, đè nặng khiến ta không thở nổi.
Chỉ cảm thấy vết thương nơi cổ lạnh toát, ngẩng lên , ta bắt gặp đôi mắt của Bùi Độ trong màn đêm…
Bạn thấy sao?