Ta hết mình, hận cũng hết lòng. Người không hiểu ta sẽ rằng ta ích kỷ và ngỗ nghịch, người hiểu ta sẽ biết lòng ta như ánh ban mai.
Ngọn nến lập lòe, ngoài cửa sổ tiếng ve mùa thu vẫn rền rĩ. Không biết đã mấy ngày trôi qua, việc tìm kiếm trong thành không có kết quả, và đến ngày thứ hai, lính canh đã mở cổng thành trở lại.
Nghe những công việc ở võ trường, Tuyên Uy tướng quân đã giao lại cho người khác xử lý. Còn Vệ Tử Kỳ, mỗi ngày đều ra ngoài con đường thành ngoại tìm kiếm tung tích của ta.
Nhưng ta đoán trước hắn sẽ ra khỏi thành tìm ta. Vì , lợi dụng bóng tối dưới đèn, ngay trong giờ đầu tiên cổng thành mở, ta đã cải trang trở lại Trường An, tìm nơi tĩnh lặng giữa chốn ồn ào, một ngôi nhà ở Đông Thị.
Ta không hối hận vì đã rời khỏi ngôi nhà sâu kín đó, mà chỉ muốn xem hồi kết của mọi chuyện ra sao. Mười mấy năm cảm này, dù chỉ một sớm đổi lòng, ta cũng muốn biết hắn có thể giả vờ bao lâu, tìm kiếm đến khi nào.
Ở Đông Thị có một người nghệ sĩ họ Trương, nổi tiếng giỏi hóa trang. Ta bỏ ra một khoản tiền lớn để hắn cho ta một chiếc mặt nạ da người, mỏng như cánh ve. Đeo lên mặt, ngay cả thần tiên cũng khó mà nhận ra. Ta còn thay đổi bước đi, độn chiều cao, nhét bông vào trong quần áo để dáng người to hơn, ung dung xuất hiện giữa đám đông. Giờ đây, ta và hắn, gần ngay trước mắt xa tận chân trời.
Trong quán rượu, ta gọi một bình rượu nhạt, chống tay lên đầu gối ngồi trong góc, lặng lẽ Vệ Tử Kỳ. Hắn ngồi đó, hết bát này đến bát khác uống rượu, khiến lòng ta nhói đau không lý do.
Tướng quân trẻ từng phong độ, oai nghiêm, giờ đây dưới mắt chỉ còn lại quầng thâm và hơi rượu nồng nặc.
“A Vận…” Hắn khẽ gọi, tiếng hòa cùng con thiêu thân lao vào ngọn đèn. Ta chợt nhớ đến ngày xưa, khi hắn ở nhà hát cùng ta đón sinh thần. Lúc đó, hắn thiếp đi, còn ta lặng lẽ rời đi mà không lời nào.
Ta không muốn thêm nữa, thấy hắn say sưa như , sớm biết có ngày này, hà tất phải để xảy ra chuyện đó.
Ta đứng dậy định rời đi, thì người hầu bên cạnh Vệ Tử Kỳ tiến tới, ghé tai hắn gì đó. Ta thấy hắn siết chặt cây trâm, lảo đảo rời khỏi quán. Ta khoác bộ đồ xanh, đội nón rộng vành, đứng lặng trong bóng tối.
“Để xem ngươi định gì…” Ta thì thầm, siết chặt nắm tay, vẫn không nhịn mà lặng lẽ đi theo.
Hắn dẫn ta đến một ngôi nhà, nhảy lên tường với thân pháp khinh công nhẹ nhàng.
Ta nghiến răng, cuối cùng phải chui qua… lỗ chó để vào trong.
Hắn leo lên mái nhà, nhấc ngói, còn ta thì nép sát tường trong tầm mù của hắn, dùng một cây kim chọc thủng cửa sổ giấy.
Nheo mắt vào trong, ta thấy… Xuân Đình đang ở đó.
“Con người nàng ta đúng là ngạo mạn, ban đầu ta chỉ định khiến nàng và công tử nhau một trận lớn, đợi đến khi công tử chán ghét nàng, ta sẽ có cơ hội." Xuân Đình khẽ, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ dịu dàng thường ngày. "Không ngờ lại xảy ra chuyện rời nhà bỏ đi như thế, trông cái dáng điệu chanh chua ấy thật nực ."
Lửa giận trong lòng ta bùng lên ngay lập tức. Ta bỏ đi như thế chẳng phải đã tiện lợi cho Xuân Đình quá sao? Đáng ra phải đánh nàng một trận trước khi rời đi, mới đúng với tính cách của Tống Thanh Vận!
Có tiếng nam nhân thấp giọng gì đó, ta không nghe rõ. Nhìn thấy Xuân Đình mấp máy môi gì đó, ta càng cảm thấy khó chịu. Đúng là một dáng vẻ giả tạo.
"Vẫn phải cảm ơn ngươi, đã giả dạng thành công tử... Những lợi ích ngươi muốn, ta đã cho ngươi hết rồi. Nhưng tại sao tối nay ngươi nhất định phải bảo ta ra ngoài gặp ngươi? Ngươi không biết rằng nếu có kẻ nào thấy, ta có mười cái miệng cũng không giải thích sao?"
Ta đột nhiên khựng lại.
"Ta cũng không muốn—"
"Vậy ngươi—"
"Xin lỗi Xuân Đình nương, là Vệ công tử dùng tính mạng ép buộc, bắt ta phải dụ đến đây..." Người kia nhỏ, khiến Xuân Đình hoảng loạn.
"Ngươi cái gì—"
Giọng người đàn ông đột ngột lớn hẳn lên: "Vệ công tử!"
Ta vội vàng cúi thấp người, cố giấu mình. Nhưng không ngờ, một bóng người đột ngột đáp xuống, đứng chắn ngay trước mặt ta. Ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chế nhạo của hắn, rõ ràng hắn đã nhận ra ta.
"Các hạ..." Ta còn định giả ngu.
"Ngốc tử," hắn nắm chặt cổ tay ta, giống hệt như lần trước kéo ta đi trước mặt Ngô Niệm, rồi lôi ta đứng dậy, bước đi thẳng đến cánh cửa, tung một cú đá mạnh cửa bật mở.
Ánh sáng từ cây nến trong phòng tỏa ra từ khe cửa, bừng sáng căn phòng. Trong ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến, ta thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt Xuân Đình, cùng với người đàn ông có vóc dáng giống hệt Vệ Tử Kỳ đứng bên cạnh nàng. Ta còn gì mà không hiểu chứ? Ta quay đầu Vệ Tử Kỳ, lòng không biết phải sao.
Sao... lại thành ra như ?
Ngay sau đó, những người phục kích tràn vào, bắt hai người kia đi. Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.
Cảnh kịch đột ngột dừng lại đêm nay, tất cả đều là hắn bày ra, chỉ để dẫn ta vào bẫy, bắt ta tận mắt chứng kiến.
Đã nhiều ngày không gặp, bộ y sa đen hắn mặc giờ đây trông có vẻ hơi rộng, tay áo vẫn là do ta trước kia bắt chước Xuân Đình mà vụng về khâu. Ta từng bảo Vệ Tử Kỳ vứt nó đi, không ngờ hắn vẫn giữ lại.
Tốt lắm, cố ý mặc nó để chọc cho ta khóc đây mà.
Hắn kiên nhẫn ta.
“Không có gì muốn sao?”
“Ta…” Lời nghẹn lại trong cổ họng, ta chỉ biết cúi đầu. Ta đã nghi ngờ hắn, rời xa hắn, khiến hắn phải vất vả mấy ngày nay, chỉ để thỏa mãn sự bướng bỉnh của ta. Làm vợ mà chẳng ra vợ, lại để hắn phải tốn công sắp đặt mọi chuyện. Là lỗi của ta, suýt nữa hủy mối bao năm giữa hai người. Nhưng ta không biết phải gì.
“‘Trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng trong mây.’ Ta hiểu ý nàng,” hắn nhẹ nhàng cất lời. “Dù Xuân Đình mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ đều giống người xưa, nhiều năm qua, lòng ta đã đặt cả vào nàng. Ta tự hỏi rằng chính mình chưa từng tâm với Xuân Đình, giữa ta và nàng, cảm lại dần trở nên phai nhạt. Không còn sự sôi nổi của thời thiếu niên, khi mặc áo đẹp, cưỡi ngựa, múa kiếm. Là ta để nàng bị nhốt trong ngôi nhà sâu kín này, trở thành một nữ nhân tầm thường.”
Lẽ nào hắn muốn đến chuyện hòa ly để giải thoát cho ta?
“Ngốc tử.” Hắn lập tức nhận ra suy nghĩ lung tung của ta. “Nàng là thê tử, là người ta đã cầu mới có . Ta sao còn để lòng mình đặt ở người khác?”
“Ta không cố ý, ta không muốn chàng phải thế này,” nước mắt ta không ngừng rơi, ta bỗng trở nên yếu đuối đến khó hiểu. “Họ ta không xứng đáng, không có chút đức hạnh nào của nữ nhân.”
“Nhưng ta thích.”
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ của ta.
“Vệ Tử Kỳ—”
“Ta biết hết rồi,” Vệ Tử Kỳ cởi áo choàng lông cáo của mình khoác lên người ta. “Đừng mãi hối hận nữa, chuyện này không phải lỗi của nàng. Ta lẽ ra nên rõ mọi chuyện với nàng từ lâu, cũng chưa từng hiểu cảm giác lo lo mất của nàng… Về nhà với ta không? Chúng ta sẽ dọn ra ở riêng, không cần nghe những lời bàn tán, nàng cũng không phải chịu sự khó xử từ mẫu thân ta nữa.”
“Ta chẳng tốt chút nào.” Ta không biết gì thêm, chỉ thốt ra một câu lủng củng, rồi khóc òa.
Hắn nhẹ nhàng ôm ta, vỗ vỗ lên lưng. “Chẳng có ai là hoàn hảo hết.”
Bạn thấy sao?