Đông qua xuân tới, cỏ mọc chim ca, mùa xuân rực rỡ lại về.
Trước ngày sinh thần của ta, phủ Quốc công bận rộn chuẩn bị lễ cài trâm. Vệ Tử Kỳ lén dẫn ta ra ngoài, phóng ngựa tự do trên trường săn, giương cung bắn thỏ rồi nướng tại chỗ ăn. Đến khi chợ đêm mở, Vệ Tử Kỳ còn vào tửu lầu gọi một bát mì trường thọ. Ta ăn không hết, hắn bèn kéo bát qua rồi ăn nốt.
Sau khi no say, ta kéo hắn đến hí viện nghe kịch. Một vở vừa kết thúc, Vệ Tử Kỳ đã mơ màng ngủ mất. Ta chọc vào gương mặt bầu bĩnh của hắn, bất chợt nhớ đến chuyện nửa năm trước, khi hắn rằng sau này hai ta sẽ "tạm bợ sống qua ngày".
"Tạm bợ"… Ban đầu, từ này khiến ta có chút vui mừng và mong đợi, đồng thời nó cũng như một vết bỏng, thiêu đốt lòng ta.
Không biết từ lúc nào, ngây thơ thuở nhỏ ấy đã pha lẫn những cảm mơ hồ, khó tả. Ta từng nghĩ người ta nên phải là những hùng từ trên trời rơi xuống như trong thoại bản, gần mười năm ở bên nhau, những ký ức vụn vặt, sự thân thiết suốt nửa năm qua, đã như mưa xuân thấm vào lòng, trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn ta.
Tiếng ồn ào dưới khán đài đột nhiên tan biến, trái tim ta như ngừng đập. Miệng ta như ngậm phải nước đắng, từ chân răng đến tứ chi đều tê cứng.
Ta vội vã rời khỏi hí viện náo nhiệt. Khi chợ đêm sắp tan, một tiểu nhị mang trà đến gọi Vệ Tử Kỳ tỉnh dậy. Hắn chạm vào tấm đệm lạnh bên cạnh, vẫn còn vẻ mơ hồ.
Sau lễ cài trâm ngày hôm sau, ta bắt đầu tránh mặt Vệ Tử Kỳ. Ngoài rèm châu, hoa hạnh nở đầy sân, ta ngơ ngẩn , tự trách bản thân chẳng khác gì những tiểu thư khuê các thông thường. Rốt cuộc, ta đã rung , và thứ ta muốn cũng trở nên nhiều hơn.
Vệ Tử Kỳ không biết điều này, cũng nhận ra sự lạnh nhạt của ta. Hắn liền xúi phụ thân mình đến phủ Quốc công gửi thiệp mời ta đi chơi. Sau đó ta nghe , phụ thân hắn giận đến mức gõ đầu hắn một cái rõ đau, vừa tức giận vừa thất vọng.
"Gửi thiệp mời cái gì, phải là gửi sính lễ mới đúng!"
Cuối cùng, hai nhà vẫn cùng nhau đi dạo xuân. Các bậc trưởng bối ngầm hiểu ý, cố ý tạo không gian riêng cho hai chúng ta. Quốc công phụ thân dặn dò đủ điều, bảo Vệ Tử Kỳ nhất định phải ngỏ lời cầu hôn. Tất nhiên, hai phụ thân cũng không quên đấu khẩu vài câu.
Trong lương đình, ta và Vệ Tử Kỳ ngồi dựa lưng vào nhau trên bàn đá. Hắn quay lưng về phía ta, vẻ lúng túng, câu trong cổ họng cứ nghẹn lại, không sao ra .
"Thôi, hay là đừng tạm bợ nữa." Ta vận bộ y phục đỏ rực, cố tỏ ra không bận tâm, chống tay lên bàn, hai chân đung đưa trong không trung. Nhưng sao hắn biết , ta đã trằn trọc bao đêm mới quyết tâm ra những lời này.
"…Được." Vệ Tử Kỳ khẽ gật đầu, ánh mắt sáng như sao bỗng chốc trở nên ảm đạm. "Chỉ cần ngươi vẫn chơi với ta là ."
Ta đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Được thôi.”
Ta cúi đầu, không thêm gì nữa. Vệ Tử Kỳ vốn nên thích những dịu dàng, thông minh như Giang Ly Nhi, còn ta chỉ là người có mối giao nhiều năm, hắn nghĩ là đủ để sống cùng một đời. Nhưng ta là ai? Ta hận rõ ràng, kiêu ngạo và tự do, sao phải miễn cưỡng với người khác?
Chỉ là trong lòng, một nỗi đau âm ỉ lan ra từng chút một.
Ta nhảy xuống khỏi bàn, cầm roi ngựa đi ra khỏi đình, nghe thấy giọng Vệ Tử Kỳ nhỏ nhẹ vang lên phía sau: "Ngốc tử."
Hai phụ thân tranh luận đến đỏ mặt tía tai, thấy bọn ta quay lại với vẻ mặt khác thường liền đồng loạt im bặt.
“Xem nhi tử nhà ngươi kìa, lề mề rụt rè, hỏng chuyện rồi chứ gì.”
“Hừ, nhi nữ nhà ngươi ngoài con ta ra, còn muốn gả cho ai nữa đây.”
Từ đó, mưa gió ở Trường An chưa lúc nào ngớt, cả thành chìm trong vẻ thái bình giả tạo. Ta vẫn tìm Vệ Tử Kỳ chơi, người ngoài đều nghĩ chuyện tốt sắp thành rồi. Nhưng giữa hai chúng ta lại như có một bức tường vô hình, khiến mối quan hệ trở nên vi diệu.
Vào đầu thu, núi Vạn Kim bị bọn thổ phỉ hoành hành, cướp của người không chút kiêng nể. Quan địa phương đã báo việc này lên triều đình, và thánh thượng đích thân chỉ định Vệ Tử Kỳ dẫn quân dẹp loạn. Là con trai của Tông Chính, Vệ Tử Kỳ vốn chỉ giữ một chức quan nhàn rỗi, lần này lại thánh thượng chọn lựa kỹ càng, giao trọng trách. Điều này khiến không ít người ghen tị.
Ngày hôm đó, hắn mang theo một vò rượu ngon ướp lạnh, chạy đến tìm ta.
"Ta sắp không thể cùng ngươi ra ngoài chơi nữa. Vò rượu này coi như ta đền bù. Chờ ta từ núi Vạn Kim trở về, sẽ mời ngươi ăn những món ngon."
Ta ôm bụng, cắn răng không một lời. Vệ Tử Kỳ ta, dường như hiểu ra điều gì, liền ôm bình rượu lạnh vào lòng để sưởi ấm. Đợi một hồi, rượu ấm lên, hắn đưa đến trước mặt ta. Ta quay đầu đi, tay nắm chặt, cảm giác mắt cay cay. Vừa , vừa tủi thân, mà cũng chẳng rõ tủi vì cái gì. Chỉ biết rằng, ta đã hoàn toàn rơi vào lưới , không còn đường nào chạy thoát nữa.
Vệ Tử Kỳ đột nhiên cúi người, nửa quỳ trước ta, ngẩng đầu lên , ánh mắt đầy nghiêm túc.
“Chờ ta trở về, ta cưới nàng, không? Cả đời này ta sẽ mời nàng ăn những món ngon nhất... Chúng ta ở bên nhau, thân thiết hơn cả người nhà. Trái tim ta đang đập loạn vì nàng, ta biết đây là cảm thực sự. Ở bên nàng chưa bao giờ là gượng ép. A Vận, ta cưới nàng, không?”
Được không? Ta nào có thể trả lời câu hỏi ấy. Ngẩn người một lát, ta bỗng lao vào lòng hắn, khóc nức nở như đứa trẻ. Giống hệt năm ta bảy tuổi, giành xiên kẹo hồ lô của hắn, giờ đây lại khóc to chẳng kém tiểu Vệ Tử Kỳ của ngày xưa.
“Hu hu hu hu - đều là báo ứng…”
“Báo ứng cái gì hả?”
“Báo ứng vì cướp kẹo hồ lô.”
“…”
Ta gục đầu trên vai hắn, vừa khóc vừa lau nước mắt lung tung. Sau đó, ta ngẩng lên, lộ cả tám cái răng. Vệ Tử Kỳ bất lực mím môi, xoa đầu ta. Hai chúng ta quấn quýt bên hành lang, đến khi Quốc công phụ thân vừa tỉnh ngủ, bước ra ngoài thấy cảnh đó. Ông liền cởi giày, đuổi theo Vệ Tử Kỳ mà đánh.
“Mẹ kiếp, còn dám nữ nhi của ta!”
Vệ Tử Kỳ bị rượt chạy tứ tung, còn ta thì ngồi dưới hành lang ngặt nghẽo, hô lớn: “Phụ thân thật uy vũ!”
Bạn thấy sao?