Khi các thương nhân đối chiếu sổ sách, nàng ta sẽ : “Hệ thống, dùng thuật đọc tâm với nàng, xem sổ sách nào có vấn đề.”
Mỗi khi đau đầu vì thơ ca, nàng ta sẽ : “Hệ thống, thơ từ ca phú khó đọc quá, biến miệng nàng thành miệng của ta.”
Khi kê đơn bốc thuốc, nàng ta sẽ : “Hệ thống, tách các thành phần hiệu quả trong thuốc của nàng ra, để nàng đêm nào cũng nấu thuốc uổng công, rồi biến thành nước giải khát cho ta, thêm chút thuốc phiện vào, không lo họ không quay lại cầu xin ta.”
“…”
Nhiều vô số kể, mọi lúc mọi nơi, nàng ta luôn vui mừng đắc ý trò chuyện với người khác.
Những điều này, chỉ có ta nghe được.
Vậy nên chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, nàng ta đã tất cả mọi người mến.
Ai nấy đều khen nàng ta thông tuệ dịu dàng, hiền lương thục đức, hội tụ mọi vẻ đẹp thế gian, là người chọn sẽ trở thành đương gia chủ mẫu.
Còn hình tượng của ta, từ tài sắc vẹn toàn, đức độ tài năng, giờ trở thành đố kỵ, độc ác, mặt mũi biến dạng.
Nếu ta chưa từng có giấc mơ đó, có lẽ ta sẽ thực sự tin vào lời dối của nàng ta, không hề đề phòng chút nào.
Bị nàng ta dùng bàn đạp, từng bước từng bước leo lên, danh tiếng vang dội khắp chín tỉnh, nổi danh khắp thiên hạ.
Nhưng bây giờ, ta đã biết cách giành lấy quyền kiểm soát câu chuyện.
Ta nắm chặt tay nàng ta rồi mỉm :
“Muội muội đi đường mệt mỏi rồi, Vân Tiêu Các của ta vừa mới xây xong, rất thích hợp cho muội vào ở.”
Tất nhiên, ta sẽ không với nàng ta rằng, khu vườn đó sẽ sụp đổ giữa đêm khuya, đã nơi đó sẽ bị một cơn mưa lớn trút xuống.
“Những gia nhân và người hầu này đều đã chăm sóc ta nhiều năm, bọn họ cũng có thể giúp muội sớm quen với vương phủ.”
Nhưng trong những người này, có một hai kẻ nội gián cũng là điều bình thường.
Và điều quan trọng nhất: “Nếu thân phận đã xác nhận thì cũng nên khôi phục ̣i tên, từ nay về sau Diêu Nguyệt Minh sẽ là tên của muội.”
Nàng ta không ngờ ta lại có phản ứng như , phải mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh.
Lần này, nàng ta đã quên mất cả việc giả vờ gọi ta là “tỷ tỷ”, chỉ ngẩn ngơ hỏi:
“Vậy tỷ gọi là gì?”
Ta mỉm dịu dàng: “Đạp Nguyệt.”
Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi.
Ta vờ như không thấy mà ôm lấy con chó nhỏ đang vẫy đuôi dưới chân, rồi nhiệt đặt nó vào lòng nàng ta:
“Vì Quyển Quyển rất thích quấn quýt bên muội, muội cũng thay ta chăm sóc nó nhé.”
Ai bị dị ứng với lông chó thì ta không nói.
3
Ngày hôm sau, ta dậy thật sớm để xem trò .
Quả nhiên, nàng ta bị mưa dội ướt như chuột lột.
Toàn thân ướt sũng, run lẩy bẩy, gương mặt tái mét như quả cà tím.
Hắt xì hơi liên tục, trông vô cùng thảm .
Ta cố nén nụ , khuôn mặt tỏ ra tiếc nuối:
“Hôm nay là ngày các thương hội lớn tổng kết sổ sách, vốn định mời muội cùng kiểm tra sổ sách, xem ra phải để lần sau rồi.”
“... Muội có thể đi!” Đây là cơ hội hiếm có để giành quyền lực, nàng ta tất nhiên không dễ dàng từ bỏ.
Nhưng lời chưa dứt, nàng ta lại hắt xì một cái thật to.
Nước mũi bắn tung tóe, trực tiếp bay vào mặt Hạ Chính Thần đang định khoác áo cho nàng ta.
Hạ Chính Thần lập tức đứng khựng lại.
Hắn vốn là người thích sạch sẽ, biểu cảm vừa kinh ngạc, vừa khó tin, lại càng khó chấp nhận...
Mọi cảm đan xen khiến khuôn mặt hắn méo mó đến kỳ lạ.
Những gia nhân xung quanh thấy , đồng loạt lùi lại một bước, sợ bị vạ lây vào người.
Nhưng biểu cảm của Hạ Chính Thần quá buồn , họ lại vội cúi đầu, cố gắng nén .
Lúc này, mẫu thân vội vàng chạy tới.
Bà ta vừa “Tạo nghiệp mà!”, vừa xót xa xoa tay cho Diêu Nguyệt Minh.
Diêu Nguyệt Minh rúc vào lòng bà ta, giọng mũi đầy tội nghiệp:
“Mẫu thân, con không sao đâu, con vẫn nên đi cùng tỷ tỷ tiếp đãi quan khách mới quan trọng.”
“Có tiếp đãi nào quan trọng hơn sức khỏe của nữ nhi quý của ta chứ?”
Mẫu thân ta với ánh mắt đầy trách móc: “Con tỷ tỷ kiểu gì thế? Ngay cả chuyện nhỏ này cũng không lo ?”
Bạn thấy sao?