“Ngươi hạ độc ở nguồn nước, bị ta bắt tại trận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không thể chối cãi.”
“Ai bảo ta muốn chối cãi chứ?” Nàng ta nâng khăn tay lên che miệng nhẹ, sự ác độc thể hiện rõ ràng qua ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt đến mức gần như tràn ra khỏi khóe mắt: “Đó rõ ràng là hạ nhân của ta, hiểu lầm mệnh lệnh của ta, lấy nhầm thuốc mà thôi.”
“Mạng người quan trọng, sao có thể giỡn!” Trong lòng ta bùng lên một cơn giận, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi có biết sau lũ lụt và nạn châu chấu, thường sẽ bùng phát bệnh truyền nhiễm không? Chỉ một chút sơ suất sẽ khiến rất nhiều người phải chết!”
“Chẳng phải vẫn chưa chết sao? Còn sống rất dai nữa mà.” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi , giọng điệu mang đầy hận thù và tiếc nuối, không hề quan tâm mà : “Hơn nữa, trúng độc thôi mà, không phải chữa trị ̀ được rồi à? Đâu phải ̀ ta không cho thuốc giải, đúng là chuyện bé xé ra to.”
“Việc liên quan đến bách tính không phải chuyện nhỏ.” Ta nghiêm túc nàng ta, cố gắng khuyên bảo: “Ăn lộc của Vua, phải trung thành với Vua, Định Vương phủ phụng mệnh Hoàng đế trấn giữ Bắc Vực, quản lý chín tỉnh mười sáu châu, theo lý phải có trách nhiệm với bách tính.”
“Ta không rảnh nghe ngươi thuyết giáo!” Nàng ta mất kiên nhẫn ngắt lời ta: “Những dân thường nhỏ bé, trong mắt bổn Quận chúa chẳng khác gì côn trùng, cho dù có chết cũng có ai thật sự quan tâm bọn họ chứ?”
“Hỗn xược!” Nhị điện hạ không thể nghe thêm nữa, hét lớn, nghiêm khắc ra lệnh: “Người đâu, bắt nàng ta lại.”
Lúc này, Diêu Nguyệt Minh mới hoảng sợ, hai tay không ngừng giãy giụa:
“Ta đường đường là Quận chúa, ai dám bắt ta? Ngươi dựa vào đâu mà bắt ta?”
“Dựa vào đâu để bắt ngươi?” Nhị điện hạ gần như bật vì câu hỏi của nàng ta, kiêu ngạo đáp: “Dựa vào việc bổn vương là Khâm sai đặc phái, thân mang Hoàng quyền, vì dân mà hành xử.”
“Ha! Ngươi chẳng qua chỉ là một Vương gia có mẹ ̀ phi tần nhỏ nhoi mà thôi! Nhị hoàng tử mà thứ phi sinh ra!”
Diêu Nguyệt Minh vẫn không sợ chết mà lối, khuôn mặt cay nghiệt:
“Ta chính là đích trưởng nữ của Định Vương phủ, xuất thân cao quý hơn ngươi nhiều! So về đích hay về trưởng, ngươi có chỗ nào sánh bằng nửa phần của ta?”
“Ồ? Vậy bổn vương còn cần phải hành lễ vấn an ngươi đúng không?”
Nhị điện hạ tức giận bật , khí thế càng uy nghiêm, ánh mắt như lưỡi dao hướng về nàng ta.
“Hôm nay để xem xuất thân ‘cao quý’ của ngươi có bảo vệ ngươi không?”
12
“To gan! Thật là to gan!” Diêu Nguyệt Minh hét lớn, giậm chân liên tục: “Mẫu thân, người xem hắn kìa!”
Định Vương phi rụt cổ lại, không dám gì.
Nàng ta lại quay sang Định Vương, giọng và thái độ càng thêm gay gắt: “Phụ vương, người gì đi chứ!”
“Diêu Nguyệt Minh, một vừa hai phải thôi!” Ta nghiêm giọng nhắc nhở nàng ta: “Bằng không nếu thực sự truy cứu tiếp, vụ sạt lở núi mấy ngày trước ngươi cũng không thoát khỏi liên quan đâu.”
“Liên quan gì đến ta?” Nàng ta giận dữ hét lên, phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt ta: “Ngươi nghĩ bổn quận chúa bị dọa sợ rồi sao? Ngươi giả bộ ra oai ở đây là có thể kết tội ta sao?”
Ta nàng ta, chỉ càng thấy buồn hơn, trúng tim đen: “Gỗ dùng để bao vây và củng cố núi, ngươi dám là không qua tay ngươi không?”
Ánh mắt nàng ta thoáng qua một chút lo lắng, vẫn cứng miệng: “Gỗ thì sao? Quý giá thì quý giá thôi! Không phải ngươi rồi sao? Vì dân mà hành xử, vì bách tính mà mưu lợi, sao nào, dùng mấy cây gỗ nát của ngươi mà đã tiếc hả? Cuối cùng cũng chịu lộ bộ mặt thật rồi?”
“Nếu ngươi chỉ sử dụng gỗ, ta căn bản sẽ không truy cứu.”
Ta bình tĩnh nàng ta, nhấn mạnh vào trọng điểm.
“Nhưng ngươi có nghĩ đến việc sông Loan và núi Xà có địa hình hiểm trở, đường xá quanh co, nếu có điều kiện để vận hành cối xay gió nước, tại sao ta không sớm triển khai từ những năm trước?”
“Vì tranh giành danh vọng hư vinh, ngươi vài cái cối xay gió hào nhoáng không thực chất, không những không giúp ích cho đời sống của nhân dân, mà còn lãng phí sức lực và của cải, đây chưa phải là điều nghiêm trọng nhất.”
Bạn thấy sao?