Chân Tình Đến Muộn – Chương 8

Tôi nhướng mày, đáp lại bằng khẩu hình: "Anh muốn em đi sao?"

Quả nhiên, gương mặt người đàn ông đen sầm lại.

Không trả lời, đã có đáp án.

Tôi càng rạng rỡ.

Thời gian qua theo tham gia hoạt ngoài trời, làn da tôi từ trắng lạnh chuyển sang màu lúa mạch khỏe khoắn. Tôi chống hông một tay, nghe tiếng người đàn ông đầu dây bên kia vẫn đang kiên nhẫn khuyên nhủ qua loa phát thanh.

"Có vẻ không rồi."

"Bạn trai tôi không đồng ý."

"Rầm!"

Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên tiếng đập dữ dội, tiếp theo là một cảnh tượng hỗn loạn.

Tôi rất quen thuộc.

Là cảnh Đường Quý Hứa phát bệnh mất kiểm soát.

Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến tôi?

Tôi cúp máy. Đúng lúc đó, cá của Tần Ngạn Sâm đã cắn câu, trên mặt biển xanh biếc vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, rơi ngay ngắn xuống boong thuyền.

"Tần Ngạn Sâm."

Tôi khuôn mặt có chút tự đắc, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Có phải thích em không?"

Gió lặng, mọi âm thanh đều như dừng lại.

Tần Ngạn Sâm tôi đăm đăm, vài giây sau mới bình thản đáp: "Người trưởng thành không cần rõ mọi thứ."

Biểu cảm không thay đổi, vành tai đã đỏ rực.

Thấy xoay người bước vào trong, tôi nhướng cao một bên mày, nghĩ ngợi rồi tốt bụng nhắc nhở: "Anh Tần, đang đi cùng tay cùng chân đấy."

15

Một năm sau.

Tôi và Tần Ngạn Sâm kết hôn.

Bố mẹ tôi rất hài lòng.

Bà Hoàng càng hài lòng hơn.

Trong ngày cưới, bà kích nắm tay tôi, ngay trước mặt bố mẹ Tần Ngạn Sâm mà đắc ý khoe: "Thấy chưa! Cháu dâu tốt như thế này là do ta chọn đấy!"

Mọi người ầm lên.

Tần Ngạn Sâm nắm tay tôi bước từng bước trên thảm đỏ, dưới lời chúc phúc của tất cả mọi người, chúng tôi tuyên thệ, ôm hôn, và nhận sự chúc mừng từ mọi người.

Lúc mời rượu, một đứa bé phụ trách tung hoa lén kéo tôi ra khỏi sảnh tiệc, đưa cho tôi một chiếc hộp gấm, là một người đứng trước cửa khách sạn gửi tặng.

Tôi mở ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đỏ như m.á.u bồ câu.

Tôi ngẩn người.

Chiếc nhẫn này là Đường Quý Hứa từng đưa tôi để xin lỗi sau khi vô tôi bị thương. Khi đó, để ta không thấy áy náy, tôi cố ý : "Không sao đâu, em thích nhất là màu đỏ m.á.u bồ câu. Sau này nếu cầu hôn, nhớ tặng một chiếc để bù lại nhé."

Nhưng giờ tôi đã kết hôn.

Mà chiếc nhẫn đỏ m.á.u bồ câu này, tôi không cần nữa.

Tôi quay người đưa lại chiếc hộp cho đứa bé.

"Nói với trai ngoài cửa, chị đã có chiếc nhẫn đẹp nhất trên đời rồi, chiếc này, chị không còn thích nữa."

Nói xong, Tần Ngạn Sâm từ xa cầm chiếc chăn mỏng đi đến, tự nhiên phủ lên váy dạ hội của tôi.

"Trời lạnh, đừng đứng ngoài lâu."

Tôi mỉm dịu dàng, cùng mười ngón tay đan chặt, không quay đầu lại, bước vào trong...

Gió đêm êm ái.

Năm tháng vừa vặn.

16

[Góc của Đường Quý Hứa]

Khi trầm cảm tái phát, tôi biết đó là quả báo của mình.

Cả cuộc đời tôi chẳng khác gì một vũng bùn lầy.

Dù là thích, tôi cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

Tôi thích Khương San, lại chọn Nhan Tiểu.

Tôi biết mình hèn hạ.

Bao nhiêu lần tôi buông thả bản thân, cố phát bệnh, để ấy phải 24 giờ kè kè bên mình. Tôi biết ấy thích hoạt ngoài trời, thích giao tiếp xã hội, vì sợ ấy bỏ rơi mình, nên tôi cố ý tự tổn thương bản thân, chỉ để ấy mãi mãi ở bên.

Tôi hưởng thụ sự chăm sóc của ấy, không dám trao gửi chân .

Tôi nghĩ, nếu thích ấy, đó là phản bội Khương San.

Cả đời này, tôi đã không xứng với Khương San, nên chỉ có thể chôn chặt mọi cảm, chọn người đối tốt với mình để đi hết đời.

Vậy nên, ngày tôi thấy bản kế hoạch đám cưới bị vứt trong thùng rác, đoán ra lý do Nhan Tiểu muốn chia tay, tôi lại khẽ thở phào.

Tôi nghĩ, như thế cũng tốt.

Chúng tôi cứ thế mà chia tay.

Nhưng dần dần, tôi không chịu nổi sự đơn. Đặc biệt là khi thấy ấy bước lên xe của người đàn ông khác, trong khoảnh khắc đó, cơn giận dữ đã che lấp hết lý trí, tôi đạp mạnh chân ga, lao thẳng vào.

Tôi giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tỏ ra tội nghiệp hỏi ấy có phải không cần tôi nữa.

Tôi đánh cược ấy sẽ mềm lòng.

Dù gì những năm qua, ấy lần nào cũng như ...

Nhưng tôi không ngờ, ấy đã không còn như trước.

Nhan Tiểu lạnh lùng với tôi.

Cô ấy không tôi nữa.

Cô ấy đã kết hôn.

Tôi lén tham dự lễ cưới của ấy, ấy thật hạnh phúc, trên khuôn mặt rạng ngời là nụ mà tôi chưa từng thấy.

Trên đường trở về, tôi siết chặt chiếc nhẫn đỏ m.á.u bồ câu vừa quay lại tay mình, trong đầu chỉ toàn ký ức năm năm của chúng tôi. Trong thoáng chốc, một chiếc xe tải lao thẳng đến.

Khi xe bị lật, tôi cảm thấy một sự giải thoát vô cùng.

Như , cũng tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...