Suốt năm năm đó, ta đã vô số lần cảm thấy may mắn, rằng trong những khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, khi mở mắt ra, luôn thấy Tiểu Tiểu ở bên cạnh mình.
Trong cuộc đời túng quẫn của ta, ít ra cũng không phải một mình độc.
Nghẹn ngào, ta cất giọng khàn đặc:
"Tiểu Tiểu, có lẽ câu này đã muộn, ... hình như đã em từ lâu rồi."
Anh ta định nắm lấy tay tôi.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, tôi đã hất mạnh ra.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy trên gương mặt ta có một mớ cảm phức tạp giao thoa.
Tôi cũng nhớ lại năm năm của chúng tôi.
Biết bao ngày đêm, tôi tận tâm chăm sóc; biết bao lần ta phát bệnh, tôi ở bên; bao lần ta điên loạn, tôi kiên nhẫn trấn an; khi ta suy sụp, tôi không ngừng cố gắng vá lại.
Tôi biết ta không dối.
Anh ta tôi.
Dù sao thì sự phụ thuộc của một người cũng không thể lừa dối .
Chỉ là, khi suy nghĩ trở lại hiện thực, tôi nhếch mép lạnh:
"Đường Quý Hứa, tôi không còn nữa rồi."
12
Đường Quý Hứa phát bệnh.
Giữa chốn đông người, ta đập mọi thứ có thể. Tiếng lớn nhanh chóng thu hút sự ý của ban tổ chức và bảo vệ, phải rất vất vả mới khống chế hình, rồi họ vội vã gọi 120.
Tôi đứng giữa đám đông quan sát.
Không ngờ lại bị Quý Sấu Ngọc phát hiện.
"Nhan Tiểu!"
Quý Sấu Ngọc vừa thấy tôi, lập tức lao đến, giữ chặt cánh tay tôi, nghiến răng nghiến lợi:
"Nó vốn đã khỏi bệnh rồi, nếu không phải tại nhất quyết chia tay, nó sao thành ra thế này!"
"Nếu biết vô trách nhiệm như thế này, tôi thà ngăn cản hai người từ đầu, con trai tôi cũng sẽ không bị thành ra thế này!"
Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, Quý Sấu Ngọc càng càng kích , giơ tay lên định đánh tôi.
Đáng tiếc, chưa kịp chạm vào tôi thì Tần Ngạn Sâm bên cạnh đã ra tay.
Chỉ bằng một tay, Tần Ngạn Sâm đã chắn trước mặt tôi, thân hình cao lớn hoàn toàn bao bọc tôi vào lòng, ánh mắt Quý Sấu Ngọc lạnh lùng đến đáng sợ: "Chính các người đã lãng phí năm năm của Tiểu Tiểu."
Quý Sấu Ngọc nghẹn lời.
Chuyện Đường Quý Hứa thích Khương San, cả nhà họ đều biết.
Chỉ có Nhan Tiểu là không hề hay biết.
Họ tận hưởng sự hy sinh và chăm sóc của .
Quý Sấu Ngọc vẫn định gì đó, lúc này, Đường Quý Hứa lên tiếng, giọng khàn đặc tự giễu: "Mẹ, đừng nữa, tất cả đều do tự con chuốc lấy..."
13
Không lâu sau bữa tiệc mừng, tài khoản của tôi nhận một khoản tiền lớn.
Bạn thân tôi , đó là khoản bồi thường từ nhà họ Đường.
Tôi nhận.
Bạn thân tôi thở phào: "Sợ cậu cố chấp không nhận, tớ còn đang nghĩ cách để khuyên đây..."
Tôi thản nhiên đáp: "Tại sao lại không nhận? Đó là tiền lương năm năm tớ đáng nhận."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Sau đó, cả hai chúng tôi cùng .
14
Vài tháng sau, nghe Đường Quý Hứa lại tái phát căn bệnh trầm cảm.
Lần này còn nghiêm trọng hơn trước.
Trong thời gian nằm viện, ta phát bệnh khiến hơn hai mươi hộ lý phải bỏ việc. Cuối cùng, khi hình tạm ổn định và đưa về biệt thự nhà họ Đường, vào một đêm khuya, ta lại cầm d.a.o gọt hoa quả c.h.é.m loạn khắp nơi, khiến Khương San đang mang thai ba tháng bị dọa đến sảy thai.
Sau chuyện đó, nhà họ Đường quyết tâm gửi Đường Quý Hứa vào viện tâm thần.
Gia đình ta đã từ bỏ việc điều trị, chỉ mong ta có thể yên ổn trong đó.
Đáng tiếc, chưa đầy hai tháng, viện tâm thần lại xảy ra chuyện.
Anh ta không ngừng tự bản thân. Nghiêm trọng nhất là lần dùng cán bàn chải đánh răng đã mài nhọn, tự cắt một mảng thịt lớn trên cánh tay, m.á.u chảy lênh láng...
Khi đưa vào phòng phẫu thuật, ta vẫn không ngừng lẩm bẩm, xin lỗi Tiểu Tiểu, muốn chuộc lỗi...
Người em của ta đã gọi điện thoại cho tôi.
Chính là người đã hỏi Đường Quý Hứa câu hỏi ấy vào năm xưa.
Qua điện thoại, giọng hắn hối hận không thôi: "Đều tại tôi, lúc đầu không nên nhiều như , chị dâu... không, Nhan, tôi đã sai rất nhiều, bây giờ cậu ấy cũng đã phải trả giá rồi..."
"Cô có thể...đi thăm cậu ấy một lần không?"
Giọng hắn trong điện thoại tha thiết cầu xin.
Suốt năm qua, thấy Đường Quý Hứa như , mỗi đêm hắn đều thức dậy giữa cơn ác mộng, tự tát mình thật mạnh. Nếu không phải vì câu của mình ngày đó, có lẽ bây giờ đã uống rượu mừng của người em.
"Cô Nhan, tôi biết không thể quay lại với cậu ấy, bây giờ Quý Hứa thật sự rất cần ...dù chỉ là một lần gặp mặt."
Thấy tôi im lặng không , hắn càng hạ thấp giọng hơn.
Lúc đó, tôi đang tựa vào Tần Ngạn Sâm câu cá trên biển. Anh chăm cần câu, từ góc độ này, khuôn mặt nghiêng của dưới ánh nắng sáng rực rỡ.
Tôi khẽ, ghé sát lại hỏi: "Cá cắn câu chưa?"
"Sắp rồi."
Giọng Tần Ngạn Sâm bình thản, liếc tôi một cái, không thành tiếng mà hỏi qua khẩu hình: "Em định đi sao?"
Bạn thấy sao?