"Để tôi đưa em về."
Giọng khàn khàn, ánh mắt thoáng chút cảnh giác hướng về phía người đàn ông đối diện.
Đường Quý Hứa không một lời, ánh mắt chằm chằm vào tôi và Tần Ngạn Sâm. Một lát sau, ta đột nhiên ấm ức gọi tên tôi: "Tiểu Tiểu, nhớ em."
Đường Quý Hứa vốn không phải kiểu người mạnh mẽ.
Trong lúc còn bên nhau, ta thường u ám, kiệm lời, và khi bệnh trầm cảm tái phát, sẽ càng trở nên mong manh dễ vỡ. Mỗi lần tỉnh lại sau những cơn bùng phát mất kiểm soát, ta giống như một con thú nhỏ bị thương, tỏ ra đáng thương ôm lấy tôi.
"Tiểu Tiểu, có phải lại sai chuyện gì rồi không? Xin lỗi em, em sẽ không rời bỏ , đúng không?"
Mỗi lần như , tôi đều mềm lòng trước sự đáng thương của ta.
Tôi tự nhủ, đó chỉ là vì ta bị bệnh, không thể kiểm soát chính mình…
Nhưng giờ phút này, khi người đàn ông trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, tôi nhận ra rằng chỉ mới hai tháng trôi qua, những năm tháng bên ta như đã thuộc về một thế kỷ trước. Trong lòng tôi không còn chút xót xa nào của ngày xưa nữa.
Không nữa, có lẽ chỉ là trong một khoảnh khắc.
Dù có giả vờ cũng không .
Đường Quý Hứa nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, ánh mắt lóe lên sự ngỡ ngàng, đối với Tần Ngạn Sâm càng thêm thù địch. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy, ẩn chứa những cơn sóng ngầm cuộn trào.
"Tiểu Tiểu, em thật sự không cần nữa sao?"
Anh ta nghẹn ngào hỏi, ánh mắt chuyển sang tôi.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, Đường Quý Hứa cứ đứng sững ở đó, đối mặt với tôi và Tần Ngạn Sâm.
07
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý chuyện riêng với Đường Quý Hứa.
Trước khi đi, tôi xin lỗi Tần Ngạn Sâm.
Anh không biểu lộ cảm gì, trước khi rời đi còn cố ý liếc Đường Quý Hứa một cái, sau đó nghiêng người, thấp giọng với tôi: "Bảo vệ bản thân. Bệnh tâm thần g.i.ế.c người không phải chịu trách nhiệm đâu."
Tôi nghẹn họng không gì.
__
Tôi và Đường Quý Hứa hẹn gặp nhau ở một quán cà phê ngoài trời gần đó.
Ngồi xuống một lúc lâu, cả hai không ai mở lời.
Cho đến khi lần thứ năm tôi đồng hồ, mất kiên nhẫn muốn đứng dậy, ta mới cất giọng khàn khàn hỏi: "Có phải em cũng nghĩ rằng là gánh nặng, nên muốn bỏ rơi không?"
"Tiểu Tiểu, biết, năm năm qua, đã buộc em ở bên cạnh , điều đó là không công bằng với em. Dù có khỏi bệnh, cũng chỉ là một kẻ tâm thần không hơn không kém. Anh không xứng đáng hạnh phúc…"
Anh ta khổ, ánh mắt đầy sự tự ghét bỏ và đau khổ.
Tôi rất quen với ánh mắt đó.
Nhưng lại không còn cảm thấy đau lòng nữa, cũng không giống như trước đây, bước tới bên ta, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy ta hết mức có thể.
Tôi cúi đầu, dùng thìa khuấy nhẹ tách cà phê, đột nhiên cảm thấy buồn .
Và tôi thực sự đã bật .
"Đường Quý Hứa, đừng giả vờ nữa, đã khỏi bệnh rồi. Anh có thể tìm bất cứ ai mà muốn."
Tôi thẳng thừng vạch trần, đối diện với vẻ mặt sững sờ của ta, bình thản nhắc lại lời ta hôm đó.
Mỗi câu tôi ra, sắc mặt ta lại trắng thêm một chút.
Đến câu cuối cùng, ta há miệng định gì đó không tài nào phát ra âm thanh.
Anh ta không thể giải thích .
Dù gì đi nữa, cũng chỉ là vô nghĩa.
Còn tôi, giờ đây đã buông bỏ.
Thực ra, tháng đầu tiên sau khi trở về, tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, mỗi đêm trằn trọc không yên, tự dày vò bản thân, không hiểu rốt cuộc mình thua kém Khương San ở chỗ nào. Phải cố gắng đến mức nào thì Đường Quý Hứa mới tôi?
Cho đến một ngày, tôi cờ thấy một câu trên mạng:
【Bạn ghét mùi thuốc lá, điều cần là tìm một người không hút thuốc, chứ không phải cố gắng thay đổi thói quen của người đó.】
Tôi cần một lâu dàu, điều tôi nên là tìm một người tôi, sẵn sàng đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời, chứ không phải cố gắng khiến người khác mình.
Vì , bây giờ tôi có thể mỉm chạm vào vết sẹo của mình và bình thản với ta: "Đường Quý Hứa, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."
Hốc mắt của Đường Quý Hứa đỏ lên một lần nữa. Đột nhiên, ta đ.ấ.m mạnh xuống mặt bàn đá cẩm thạch, khớp ngón tay lập tức đỏ bừng lên...
"Tiểu Tiểu, năm năm qua người ở bên là em. Có thể lúc đầu là lừa dối, những năm qua, thực sự đã em. Anh luôn nghiêm túc chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta..."
Vừa ta vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng quý hiếm.
"Đây là báu vật gia truyền của nhà họ Đường."
"Tiểu Tiểu, người muốn cưới, từ đầu đến cuối vẫn luôn là em!"
Đường Quý Hứa đứng dậy, trong chớp mắt đã quỳ một chân trước mặt tôi, đưa hộp nhẫn ra, ánh mắt thành kính và ngập tràn kỳ vọng: "Tiểu Tiểu, lấy nhé. Chúng ta quên hết chuyện trước đây, không em?"
Bạn thấy sao?