Bà cụ mà tôi chăm sóc quan tâm hỏi han vài câu.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc.
"Tiểu Nhan nhà ta vừa xinh đẹp vừa tính tốt thế này, còn cần ra chợ xem mắt để bị người ta kén chọn sao?"
"Bà Hoàng ơi, giá mà bà là bà nội ruột của cháu thì tốt biết bao..."
Nghe lời an ủi của bà, tôi cảm thấy xoa dịu phần nào.
Vì , tôi đặc biệt ra ngoài một chuyến, mua một phần bánh ngọt ở Phúc Hiên Các tặng bà.
Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau, bệnh viện gọi điện cho tôi, bà Hoàng không khỏe, bảo tôi mau đến ngay.
__
Tôi cấp tốc chạy đến bệnh viện.
Nhưng khung cảnh không giống như tôi tưởng tượng: không có sự hỗn loạn. Bà Hoàng, người là đang nôn mửa và tiêu chảy, giờ đang ngồi dựa vào giường bệnh, trò chuyện cùng với một người đàn ông xa lạ.
Nhìn từ phía sau, chỉ thấy người đàn ông đó có dáng vóc cao lớn, khí chất mạnh mẽ.
Tôi thắc mắc bước vào, bà Hoàng vừa thấy tôi đã , vẫy tay giới thiệu: "Tiểu Nhan, cháu đến rồi à. Đây là cháu trai bà, Tần Ngạn Sâm. Còn đây là Tiểu Nhan mà bà đã kể với cháu nhiều lần."
Người đàn ông quay lại.
Tôi bất giác nín thở trong giây lát.
Người đàn ông trước mắt rất điển trai cũng rất lạnh lùng. Tóc đen vuốt gel chải ngược ra sau, mang lại cảm giác quý phái của một doanh nhân thành đạt.
Anh chắc hẳn là cháu trai việc ở Kinh Đô mà bà Hoàng từng nhắc đến.
Tôi gật đầu chào, ánh mắt không dừng lại lâu trên người , nhanh chóng đi đến bên bà Hoàng, lo lắng hỏi: "Bà không khỏe chỗ nào ạ? Có phải do bánh ngọt hôm qua không? Để cháu dẫn bà đi kiểm tra toàn thân nhé."
"Không phải, không phải, bà khỏe rồi, không có vấn đề gì cả..."
Bà Hoàng vội xua tay.
Tinh thần bà trông vẫn rất tốt, không giống người bị bệnh chút nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn cẩn thận dùng máy đo huyết áp cho bà.
"Bà thật sự không sao. Tiểu Nhan lúc nào cũng chu đáo như thế. Dạo này, đều là con bé chăm sóc cho bà đấy. Ngạn Sâm, cháu còn không mau cảm ơn người ta!"
"Nếu không có Tiểu Nhan, bà già độc này biết sao mà sống đây."
Bà Hoàng thở dài một hơi.
Tôi nghe mà dở khóc dở , liếc thấy khuôn mặt Tần Ngạn Sâm thoáng vẻ mất tự nhiên. Mãi lâu sau, mới chậm rãi lên tiếng: "Bà nội, dạo trước công ty bận rộn quá."
"Vậy bây giờ không bận nữa à?"
Bà Hoàng nhanh chóng nắm bắt trọng điểm, ánh mắt sáng lên, lập tức quyết định:
"Vậy thì khoảng thời gian này cháu cứ ở lại đây đi, dành thời gian tìm hiểu Tiểu Nhan...à không, chăm sóc bà nhé."
Tay tôi đang tháo băng chợt khựng lại, bỗng cảm thấy áp lực trên đầu tăng gấp bội.
Tôi bà Hoàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Không phải là...như tôi nghĩ đấy chứ?
05
Dưới sự cầu kiên quyết của bà Hoàng, Tần Ngạn Sâm nhận nhiệm vụ đưa tôi về nhà.
Ngồi trong xe, chúng tôi như hai người xa lạ, một người thẳng phía trước, một người nghiêng đầu thất thần.
"Em từng việc ở Kinh Đô à?"
Mãi lâu sau, là người vỡ sự im lặng trước.
Tôi hoàn hồn, lịch sự đáp: "Đúng ."
"Học đại học cũng ở Kinh Đô?"
"...Vâng."
"Ồ."
Không còn gì để thêm.
Bầu không khí lại rơi vào sự yên lặng đến mức khó xử.
Tôi ngượng ngùng nghịch mép dây an toàn, đột nhiên hiểu ra tại sao cháu trai bà Hoàng đẹp trai thế này mà vẫn còn độc thân.
Cả đoạn đường không ai gì.
Khi tôi đang cân nhắc có nên tìm chủ đề để chuyện hay không, thì bất ngờ Tần Ngạn Sâm tăng tốc.
"Ngồi cho vững."
Tôi ngơ ngác , thấy lạnh lùng vào gương chiếu hậu, bằng giọng nghiêm trọng: "Có người đang theo dõi chúng ta."
Tôi sững người.
Mất vài giây mới phản ứng lại, theo bản năng vào gương, phát hiện đúng là có một chiếc Bugatti màu đen đang tăng tốc bám theo.
Tim tôi lập tức căng thẳng, tay siết chặt dây an toàn, ánh mắt đầy cảnh giác, muốn rồi lại thôi: "Anh Tần, ừm...nếu bây giờ xảy ra chuyện, có tính là tai nạn lao không?"
Trong khoảnh khắc, tôi dường như thấy Tần Ngạn Sâm mỉm .
Nhưng chỉ thoáng qua.
Ngay sau đó, xe rung lắc dữ dội, tiếng va chạm lớn tai tôi đau nhói.
Cùng lúc đó, qua gương chiếu hậu, tôi rõ khuôn mặt người trên chiếc Bugatti kia.
Một khuôn mặt không thể nào xuất hiện ...
06
Tôi biết Đường Quý Hứa mắc bệnh, không ngờ ta lại điên đến .
Cố ý tông vào đuôi xe ngay trước mặt mọi người.
Cảnh sát đến hiện trường, từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ, cuối cùng lại bất lực sau khi tra chứng nhận bệnh lý tâm thần của ta trong hệ thống. Họ chỉ có thể chạy qua để hòa giải với chúng tôi.
Tần Ngạn Sâm vẫn giữ vẻ mặt u ám, ánh mắt dừng lại trên phần đuôi xe bị móp sâu một mảng, khí chất lạnh lẽo bao trùm cả người.
Tôi có chút áy náy, bởi tôi biết rõ rằng tai họa bất ngờ này phần lớn là vì tôi.
Tần Ngạn Sâm dường như nhận ra tôi và Đường Quý Hứa quen biết, nhíu mày, quét mắt qua tôi và Đường Quý Hứa. Sau đó, bước tới, lặng lẽ đứng chắn trước tôi.
Bạn thấy sao?