Tôi đã chăm sóc Đường Quý Hứa trong năm năm vì chứng trầm cảm của ta tái phát.
Trong khoảng thời gian đó, để ngăn ta tự sát, trên cánh tay tôi đã để lại những vết sẹo vô cùng đáng sợ.
Anh ta từng vô số lần với tôi: "Tiểu Tiểu, đợi khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ kết hôn."
Cuối cùng, ta cũng khỏi bệnh.
Tôi mang theo niềm vui hân hoan, cầm bản kế hoạch đám cưới đến tìm ta, lại nghe thấy một người của ta hỏi: "Rõ ràng cậu thích San San như , tại sao năm đó lại phải giữ Nhan Tiểu ở bên cạnh?"
Khương San là thanh mai trúc mã của ta, đã tỏ với ta rất nhiều lần luôn bị từ chối.
Một lúc lâu sau, Đường Quý Hứa mới lên tiếng: "Lúc phát bệnh, ngay cả bản thân tôi còn không kiểm soát , sao nỡ để San San bị tổn thương."
Tôi không tranh cãi, không ầm ĩ.
Chỉ vứt bỏ kế hoạch đám cưới, quay người đặt vé chuyến bay gần nhất rời khỏi Kinh Đô...
01
Khi đang đợi ở phòng chờ sân bay, Đường Quý Hứa gọi điện thoại tới.
"Tiểu Tiểu, em đi đâu rồi? Tại sao vẫn chưa về?"
Giọng ta lạnh nhạt vẫn mang theo sự bịn rịn.
Năm năm qua, chúng tôi sớm tối bên nhau, thậm chí chỉ cần tôi rời ta quá mười phút, ta sẽ hoảng sợ bất an, còn tự bản thân bằng cách đập đầu vào tường.
Cho đến khi khỏi bệnh, ta tuy không còn phản ứng quá khích, vẫn giữ thói quen dựa dẫm vào tôi.
Thấy tôi chần chừ không trở về, ta lại : "Anh nhớ em."
Nếu là trước đây mỗi khi nghe câu này, bất kể đang gì, tôi đều gác lại mọi thứ để quay về bên ta ngay lập tức.
Nhưng lần này, nghe tiếng phát thanh ở phòng chờ, tôi bình thản đáp: "Em đang ở sân bay, chuẩn bị về nhà."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi như chợt hiểu ra, bật chế giễu: "Dù bố mẹ đồng ý đưa sổ hộ khẩu, em cũng không cần vội vàng về lấy như đâu, đám cưới xong lấy giấy chứng nhận cũng mà."
Chuyện cảm của tôi và Đường Quý Hứa, gia đình tôi không hề đồng ý.
Tôi là con duy nhất trong nhà.
Dù nhà Đường Quý Hứa có quyền thế ở Kinh Đô, vì từng bị bắt cóc hồi nhỏ, đã để lại bóng ma khiến ta mắc chứng trầm cảm nặng, ngay cả khi đã khỏi bệnh vẫn phải uống thuốc để kiểm soát.
Vì , trong suốt năm năm qua, tôi không chỉ phải chăm sóc ta mà còn phải đối phó với gia đình.
Đầu năm nay, gia đình tôi cuối cùng cũng mềm lòng, đồng ý để tôi về nhà lấy sổ hộ khẩu, ngầm chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Nhưng giờ đây, tôi đột nhiên không muốn kết hôn nữa.
Nghe giọng lưu luyến của ta, trong đầu tôi chỉ vang lên câu : "Sao nỡ để ấy bị tổn thương."
Tôi chạm lên những vết sẹo trên cánh tay trong vô thức, cảm giác gồ ghề dưới đầu ngón tay đánh thức ký ức của tôi.
Đó là khoảng thời gian bệnh ta nghiêm trọng nhất, luôn không kiểm soát bản thân, tìm mọi vật sắc nhọn để tự mình. Và cánh tay tôi trong một lần ngăn cản ta đã bị đẩy ngã, đ.â.m trúng cạnh tủ, bị cắt một vết rất sâu…
Khi đó m.á.u chảy đầm đìa, tôi phải khâu tới tám mũi.
Mỗi khi trở trời, vết thương vẫn âm ỉ ngứa.
Quay lại thực tại, đầu dây bên kia Đường Quý Hứa hỏi khi nào tôi sẽ quay về.
Đúng lúc phát thanh thông báo lên máy bay.
Tôi đứng dậy, với người đàn ông ở đầu dây bên kia: "Đường Quý Hứa, chúng ta chia tay đi."
02
Tôi đã chặn số WeChat của Đường Quý Hứa.
Hành lý của tôi không nhiều.
Suốt năm năm chăm sóc Đường Quý Hứa, tôi gần như ăn ngủ ở bệnh viện.
Khi về đến nhà, mẹ vừa thấy tôi, nước mắt liền tuôn trào.
"Sao lại gầy như thế này."
Bà đau lòng chạm vào bàn tay gầy trơ xương của tôi, rồi lại sờ lên khuôn mặt, vài lần định mở lời rồi thôi.
Tôi biết, bà muốn trách mắng tôi.
Những năm qua vì Đường Quý Hứa, tôi chưa bao giờ ngủ đủ sáu tiếng, cũng cắt đứt liên lạc với mọi người, thậm chí không về nhà một lần vào các dịp lễ Tết.
Nhìn nếp nhăn và tóc bạc ngày càng nhiều trên khuôn mặt của bố mẹ, mắt tôi đỏ hoe, nắm lấy tay họ, chân thành xin lỗi: "Bố mẹ, con xin lỗi."
"Thôi rồi, con về là tốt rồi. Bố con vừa nghe tin con về đã vội mua gà và sườn non món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất."
Mẹ kéo tôi vào trong, quay lưng đi, lặng lẽ lau nước mắt.
Trên bàn ăn, người bố vốn ít đột nhiên hỏi: "Không phải khỏi bệnh rồi sao? Sao Đường Quý Hứa không cùng con về?"
Tôi ngừng tác gặm sườn.
Còn chưa kịp trả lời, mẹ bên cạnh đã lên tiếng: "Bố mẹ không phải muốn can thiệp, bố mẹ đã tham khảo ý kiến bác sĩ chuyên môn. Tình trạng của cậu ấy là kéo dài suốt đời, một khi phát bệnh thì rất khó kiểm soát..."
"Vì , bố mẹ đã bàn với nhau, nếu con nhất định phải kết hôn, bố mẹ sẽ bán căn nhà cũ, cùng con định cư ở Kinh Đô, để sau này lỡ có chuyện gì, bố mẹ còn có thể giúp đỡ."
Bạn thấy sao?