5
Về đến nhà, Giang Cẩn Lễ quỳ trước mặt tôi, ra sức giải thích.
Tôi im lặng không lời nào, lòng lại rối như tơ vò.
“Vợ à, và Đường Thu thật sự không thể nào có chuyện gì .”
“Trước kia đã không thể, hiện tại lại càng không thể.”
“Anh giúp ấy chỉ vì cảm thấy có lỗi với ấy, ở Mỹ ấy sống thực sự rất khổ sở.”
“Em nhất định sẽ hiểu cho , đúng không?”
Tôi vẫn im lặng, không biết gì, bắt đầu áp dụng chiến thuật chiến tranh lạnh.
Anh sốt ruột đến mức đứng lên, đi đi lại lại trong phòng khách.
Anh càng giải thích càng dài dòng, bước chân dưới sàn càng lúc càng nhanh hơn.
“Chúc Uyên à, chúng ta bên nhau mười lăm năm, chưa từng cãi nhau lần nào, cũng chưa bao giờ lạnh nhạt với em dù chỉ một chút.”
“Bao nhiêu năm qua đối tốt với em thế nào, cả thế giới đều thấy rõ mà.”
“Thời gian ở bên em lâu hơn nhiều so với thời gian bên cạnh Đường Thu.”
“Những chuyện chúng ta cùng nhau trải qua những ký ức chúng ta có, đều đáng nhớ hơn rất nhiều so với khi ở bên ấy.”
“Đừng tính toán chuyện quá khứ nữa không em?”
“Chẳng phải em cũng từng , chúng ta nên xa một chút mà.”
“Hiện giờ chúng ta có con trai, có con , có công ty đã niêm yết, có khối tài sản cả đời tiêu không hết.”
“Như chẳng phải tốt lắm sao?”
“Đừng vì một người ngoài đột nhiên xuất hiện mà đảo lộn cuộc sống của chúng ta, không em?”
Anh xong, tôi lạnh lùng một cái, giọng từ bình tĩnh dần chuyển thành sụp đổ.
“Nếu thật sự chỉ là người ngoài, tại sao chuyện giữa và ta tôi đều phải nghe từ miệng người khác, còn chưa từng với tôi một lời nào?”
“Nếu thật sự là người ngoài, tại sao trong tên con chúng ta lại ẩn giấu biệt danh của ta?”
“Nếu thật sự chỉ là người ngoài, tại sao ta chỉ cần một câu không cho đến bệnh viện, liền thật sự không tới nữa?”
“Nếu thật sự là người ngoài, tại sao ta lại xuất hiện trong bữa tiệc mừng trăm ngày con trai của chúng ta?”
“Nếu thật sự chỉ là người ngoài, tại sao lại đỡ rượu thay ta, còn đau lòng khi ta rơi nước mắt?”
“Giang Cẩn Lễ, nếu thật sự chỉ là người ngoài, tại sao đứa con của ta lại giống đến thế?”
……
“Em nghĩ không thông nữa rồi.”
“Em thật sự không biết phải thế nào nữa.”
“Anh để em yên tĩnh một chút đi.”
Tôi ngẩng đầu , Giang Cẩn Lễ lại chỉ mang vẻ mặt hoang mang, ngẩn ngơ tự lẩm bẩm:
“Giống ư? Con của ấy giống sao?”
6
Tôi quay về nhà bố mẹ.
Mẹ tôi , gần đây bố tôi ít khi về nhà, chắc lại dẫn nào đó đi du lịch Pháp rồi.
Bà lại thêm, tôi về đây ở với bà cũng tốt, ít nhất bà sẽ không thấy ngày tháng trôi qua chậm chạp nữa.
Nhưng mấy ngày về sống cùng bà, bà vẫn không ngừng khuyên tôi hãy cố gắng sống tốt với Giang Cẩn Lễ.
Tôi vốn chẳng bao giờ đồng với quan niệm hôn nhân của mẹ.
Nhưng ngày ngày nghe bà lặp đi lặp lại, không ngờ bản thân tôi cũng từng lung lay một lần.
Đó chính là ngày tôi sinh con trai.
Ngày hôm đó, tôi đã tự nhủ rằng, có lẽ Giang Cẩn Lễ chỉ nhất thời mới nối lại cũ với Đường Thu.
Chỉ cần như mẹ , cố nhẫn nhịn một chút, đợi khi ấy cảm thấy chán rồi, lòng sẽ quay về gia đình.
Nhưng những ngày qua tôi mới nhận ra, bản thân không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa.
Hình bóng Đường Thu giống như con ruồi, ngày ngày vo ve quanh quẩn trong đầu tôi.
Tôi ghê tởm lại chẳng thể xua ta đi .
Nhất là khi tận mắt thấy hai người họ thân mật trong tiệc trăm ngày của con trai, cảm giác ấy càng khiến tôi đau khổ.
Cũng chính từ đó, ý nghĩ ly hôn bắt đầu xuất hiện trong lòng tôi.
Tôi với mẹ:
“Mẹ à, Giang Cẩn Lễ khác bố.”
“Bố xem người ngoài như hoa cỏ dại, biết rõ đường về nhà.”
“Nhưng Giang Cẩn Lễ thì khác, ta với Đường Thu là cảm thật lòng.”
“Đường Thu cũng xuất hiện trước con, ta chính là chiếc gai trong lòng ta, con không thể nào so sánh với ấy.”
“Thôi thì ly hôn đi, ai cũng tự sống tốt phần đời còn lại của mình.”
Mẹ tôi nghe xong, thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên tay tôi, :
“Mười lăm năm nghĩa vợ chồng của con, cứ mà bỏ đi sao?”
“Nghe mẹ đi, cố nhịn một chút là mọi chuyện sẽ qua thôi.”
“Chỉ cần không sinh ra con riêng tới tranh giành tài sản, tất cả đều có thể nhẫn nhịn .”
“Như mẹ bây giờ chẳng phải vẫn rất tốt sao?”
“Ăn uống không lo, trang sức chất đầy nhà, tiền tiêu không hết, xe muốn mua bao nhiêu cũng , còn cần gì nữa?”
“Phụ nữ ấy mà, cứ mãi cố chấp vào thứ ấy thì có ích gì đâu.”
“Không bằng nghĩ thoáng một chút.”
“Anh ta chơi thì cứ để ta chơi .”
“Con cũng cứ vui thú theo cách riêng của mình.”
“Chơi chán rồi, cùng nhau về nhà ăn bữa cơm tất niên, cuộc sống chẳng phải cũng cứ thế trôi qua sao.”
Tôi lắc đầu, bỗng nhớ tới điều gì đó, bật khóc với bà:
“Không, không giống nhau.”
“Con không vượt qua khúc mắc trong lòng.”
“Đã đi vào ngõ cụt rồi, tốt nhất là quay đầu lại càng sớm càng tốt.”
“Nếu không, cứ dây dưa mãi cả đời, đến lúc hối hận thì đã muộn rồi.”
“Đây là điều ngày bé bà ngoại đã từng với con.”
“Bà chính mắt bà mẹ từng bước rơi vào vực sâu, nên tuyệt đối không thể để con đi lại vết xe đổ ấy.”
Mẹ nghe xong, chỉ thở dài một tiếng.
Bà nhẹ giọng một câu:
“Mẹ mệt rồi, tùy con .”
Nói xong, bà liền quay người trở về phòng.
Ngay lúc ấy, tôi nhận tin nhắn của Giang Cẩn Lễ.
Anh viết:
“Vợ à, chúng ta bàn một chuyện không?”
Lòng tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.
Dù chưa biết rõ nội dung sắp là gì, tôi cũng lờ mờ đoán .
Nhưng giờ đây, tôi đã hạ quyết tâm ly hôn rồi, dù có muốn gì thì với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
7
Lúc Giang Cẩn Lễ tới, tôi đang cho con trai bú.
Anh thấy vết thương trên đầu ngực tôi, đau lòng tới mức đỏ hoe cả mắt.
Tôi lắc đầu, bảo cứ trực tiếp vào chuyện chính đi.
Giang Cẩn Lễ vô thức liếm môi một cái, tác này tôi quen thuộc vô cùng.
Đó là dấu hiệu rất căng thẳng, cũng chứng tỏ điều sắp rất nghiêm trọng.
Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy.
Tôi liếc mắt , thấy rõ con số “99%” trên đó.
Sau đó :
“Phi Phi là con trai .”
Mặc dù đã dự đoán trước, nghe chính miệng thừa nhận, trái tim tôi vẫn đau như bị ai bóp nghẹt.
Anh tiếp tục giải thích:
“Năm ấy có một lần đến Mỹ trước khi cưới em.”
“Vốn dĩ, chỉ định gặp mặt ấy lần cuối cùng để kết thúc tất cả.”
“Nhưng hôm đó uống quá nhiều rượu, nên đã xảy ra chuyện không nên xảy ra.”
“Sau này ấy báo tin mang thai, lập tức chuyển tiền, cầu ấy bỏ đứa bé.”
“Nhưng không ngờ ấy lại giữ đứa bé lại.”
Tôi hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy nên, suốt bao nhiêu năm nay, vẫn luôn âm thầm giúp đỡ ấy phải không?”
Anh không phủ nhận, khẽ gật đầu.
Tôi nhạt một tiếng:
“Hóa ra, bao năm qua vừa đóng vai người chồng mẫu mực bên cạnh tôi, lại vừa âm thầm đóng vai người hùng giúp đỡ ta nơi xứ người?”
“Giang Cẩn Lễ, nếu đã mê diễn đến , sao không tiếp tục diễn tiếp đi?”
“Anh đưa ta trở về gì?”
Anh có chút lúng túng, suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời:
“Một người phụ nữ đơn thân, lại nuôi con ở nước ngoài thật sự rất khó khăn.”
Tôi lạnh một tiếng:
“Đủ rồi.”
“Tôi không muốn quản chuyện này nữa.”
Nói xong, tôi cũng lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn.
“Theo như thỏa thuận lúc trước, nếu một trong hai người phản bội, người đó sẽ ra đi tay trắng.”
“Anh còn nhớ không?”
Anh thoáng gật đầu, rất nhanh sau đó lại lắc đầu.
Tôi nhớ rất rõ, năm đó chính là người cầm tờ giấy này, quỳ xuống cầu hôn tôi.
Anh từng rằng, cả đời này chỉ mình tôi, tuyệt đối không bao giờ người phụ nữ nào khác.
Nếu ngày đó thật sự đến, sẵn sàng rời đi tay trắng.
Nhưng hôm nay, đúng là tự vả mặt mình.
Tôi ký tên lên giấy, đưa qua cho , rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Anh bỗng nhiên giữ chặt lấy cổ tay tôi, vội vàng :
“Vợ à, và Đường Thu không thể nào nữa rồi.”
“Anh chỉ là cảm thấy có lỗi, nên mới đón ấy về.”
“Nếu em đã để tâm như , thì từ nay về sau, sẽ không quan tâm chuyện của ấy nữa, không?”
Tôi cạn lời.
Cái gì mà “nếu em để tâm”?
Chẳng lẽ tôi không nên để tâm sao?
Tôi hất tay ra, lạnh nhạt :
“Hẹn gặp ở cục dân chính.”
Sau đó, tôi quay người lên lầu.
Bạn thấy sao?