Chân Của Chồng Tôi [...] – Chương 4

Trình Cảnh mặt tái xanh, không nguyện mà :

 

"Viện phí... tôi đã vay bè chút đỉnh, đóng rồi."

 

Hóa ra, không liên lạc với tôi, ta đành phải tự lo liệu. Nhưng vẫn cố giấu giếm, không muốn tôi biết ta có tiền.

 

"Bạn nào ? Em nhất định phải cảm ơn tử tế."

 

Tôi giả vờ hỏi, ta lúng túng, ấp úng không .

 

"Dù sao thì cũng không quen. Tôi đã hứa tháng sau sẽ trả. Cô nhanh tìm cách lấy lại tiền bị lừa đi!"

 

Tôi trấn an ta rằng tôi đã báo cảnh sát, rằng bọn họ đang điều tra, nếu bắt kẻ lừa đảo thì tiền sẽ trả lại. Dù gì ta cũng đang nằm viện, không thể kiểm tra hình thực tế.

 

Anh ta giỏi vẽ "bánh vẽ" cho tôi, thì tôi cũng sẽ "vẽ" cho ta.

 

Tôi hứa khi lấy lại tiền, sẽ dùng toàn bộ cho ta. Nghe , ta vui mừng đến phát điên, ngày nào cũng hỏi tôi tin tức về tên lừa đảo.

 

Chưa kịp để ta mơ mộng quá lâu, bác sĩ từ nước ngoài đến đã thông báo rằng nếu có đủ tiền, có thể chữa khỏi chân ta với tỷ lệ thành công 70%.

 

Lần này, tiền tiết kiệm của cả hai đều không đủ để phẫu thuật.

 

Thời gian trôi qua, bác sĩ quay trở về nước, Trình Cảnh vẫn chưa gom đủ tiền.

 

Anh ta đập đồ đạc, đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên đau đớn:

 

"Là lỗi của ! Tất cả là lỗi của ! Nếu không phải tại ngu ngốc, tôi đã có tiền phẫu thuật rồi, tôi đã có thể đứng dậy ! Đồ vô dụng như sao không chết đi? Tại sao lại là tôi nằm đây, mà không phải ?!"

 

Khi ta bị y tá trói chặt vào giường, tôi bước tới, nắm lấy tay ta:

 

"Trình Cảnh, tất cả là lỗi của em. Em sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ta kết hôn đi, em sẽ chăm sóc cả đời."

 

Trình Cảnh gần như không thể chờ đợi thêm mà lập tức đồng ý chuyện kết hôn.

 

Dù sao, giữ một người phụ nữ ngốc nghếch như tôi bên cạnh để chăm sóc mình thì ai mà không muốn? Sau khi kết hôn, ngay cả khi tôi hối hận và muốn thay đổi quyết định, cũng không dễ dàng gì.

 

Nhìn ánh mắt đầy toan tính và tham lam của ta, tôi đoán rằng ta đã nghĩ sẵn cách để quấn lấy tôi cả đời.

 

Trong mắt ta, tôi chỉ là một người phụ nữ ta đến mức không thể rút lui, ngay cả khi ta tàn phế. Anh ta nghĩ rằng sức hấp dẫn của mình lớn đến , mỗi ngày càng trở nên kênh kiệu hơn.

 

Sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn, Trình Cảnh như trút gánh nặng, không còn che giấu nữa. Mỗi ngày, ta coi tôi như người hầu, sai bảo đủ thứ.

 

Tôi cho ta ba hộ lý, tính theo tháng, còn bản thân viện cớ rằng mình phải hai công việc, không có thời gian đến bệnh viện.

 

Dù tàn phế, dù phần thân dưới đã vô dụng, Trình Cảnh vẫn rất háo sắc, chê hộ lý là phụ nữ trung niên, việc chậm chạp, bắt tôi những trẻ.

 

Hơn nữa, ta muốn tự mình chọn, chỉ chọn những người trẻ trung, xinh xắn, thân hình mảnh mai.

 

Một người một tháng 10 ngàn, ba người là 30 ngàn. Trình Cảnh thấy tiền là của tôi nên tiêu xài không chút tiếc rẻ. Nhìn ta tận hưởng cuộc sống như một ông hoàng, tôi chỉ lạnh lùng thầm trong lòng.

 

“Trình Cảnh, không biết một thời gian nữa, có còn đắc ý như không? Có hối hận vì đã cưới tôi hay không?”

 

Tôi đăng ảnh cưới của mình và Trình Cảnh lên mạng, kể lại toàn bộ câu chuyện về vụ tai nạn.

 

Cha mẹ nuôi bỏ rơi ta, thì không rời không bỏ, không chỉ ở lại chăm sóc mà còn đồng ý kết hôn để chăm sóc người tàn tật cả đời.

 

Có người trên mạng mắng tôi là ngốc, đa phần đều ca ngợi và khen ngợi tôi. Dù gì, cũng rất ít người điều như tôi.

 

Tôi đăng hình ảnh của Trình Cảnh, vết bớt trên người ta, và cả câu chuyện lạc mất lúc nhỏ lên mạng. Chỉ ba ngày sau, tôi nhận một cuộc điện thoại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...