Chân Của Chồng Tôi [...] – Chương 1

 

Bạn trai tôi bị tai nạn xe, đôi chân bị tàn phế không thể đi lại.

 

Cha mẹ nuôi của ta bỏ rơi , chỉ còn tôi bên cạnh chăm sóc. Đợi đến khi hồi phục, cha mẹ ruột của tìm đến.

 

Hóa ra, lại là thiếu gia thất lạc của một gia đình quyền quý.

 

Tôi còn chưa kịp vui mừng cho thì đã lộ bộ mặt thật, một cước đạp tôi ra khỏi cuộc đời , mang theo cũ đi gặp cha mẹ ruột.

 

Anh gán hết công lao chăm sóc mình cho cũ, khiến cha mẹ ruột cảm tổ chức ngay một đám cưới cho họ.

 

Ngày đám cưới, tôi thất thần đi trên đường và bị xe đâm chết.

 

Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại ngày trai gặp tai nạn.

 

Tôi đôi chân tàn phế của và bật .

 

Lần này, sẽ mãi mãi là kẻ tàn phế.

 

Còn tôi, tôi sẽ cưới , trở thành "người vợ tốt" chăm sóc cả đời.

 

—-----------------

 

Tôi ngây người Trình Cảnh nằm trên giường, khắp người băng bó, dùng giọng khàn khàn sai khiến tôi:

 

"Giang Thu Đồng, tai điếc rồi à? Tôi bảo lấy nước cho tôi!"

 

Tôi chưa kịp phản ứng, vẫn đứng yên tại chỗ, Trình Cảnh liền như kiếp trước, bắt đầu sụp đổ cảm .

 

"Tôi biết mà, chỉ giả vờ thôi. Cô căn bản không tôi, cũng sẽ bỏ tôi như bọn họ. Biến đi, Giang Thu Đồng! Tôi không cần ! Cút đi!"

 

Đôi mắt đỏ ngầu của trừng tôi, mắng mỏ. Lúc này tôi mới bừng tỉnh.

 

Nhìn căn phòng bệnh quen thuộc, cùng Trình Cảnh nằm trên giường với đôi chân tàn phế, tôi nhận ra mình đã sống lại.

 

Kiếp trước, Trình Cảnh gặp tai nạn xe, bác sĩ đôi chân đã vô dụng, khả năng hồi phục rất thấp, có lẽ phải ngồi xe lăn cả đời.

 

Cha mẹ nuôi của sợ hãi khi nghe tin, lập tức bỏ rơi , chuẩn bị nhận nuôi một đứa con trai khác để bồi dưỡng.

 

Trước tai nạn, Trình Cảnh vốn sắp thăng chức, trong tay cũng có một khoản tiền không nhỏ. Nhưng sau vụ tai nạn, toàn bộ tài sản đều đổ vào phẫu thuật.

 

Giữ mạng sống, đã không còn gì: sự nghiệp, gia đình, bè – tất cả đều bỏ rơi .

 

Lúc này, chỉ có tôi là người đứng ra bên cạnh .

 

Ngày đó, tôi là một mù quáng, ngốc nghếch đến vô phương cứu chữa.

 

, tôi đau lòng cho , bên cạnh mỗi ngày. Tôi chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng, thời gian còn lại dành để chăm sóc và kiếm tiền chữa trị đôi chân cho .

 

Tôi tin rằng có thể hồi phục, và cùng điều trị từng chút một. Từ đôi chân không thể cử đến có cảm giác, rồi có thể bước xuống giường, cần người đỡ là đã có thể đi lại.

 

Cho đến khi hoàn toàn hồi phục, thời gian đó, tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm sức, không hề thua kém .

 

Tôi nghĩ rằng chúng tôi cuối cùng cũng vượt qua tất cả.

 

Nhưng sau khi hồi phục, lập tức chia tay, mang theo cũ đến nhận cha mẹ ruột giàu có của mình.

 

Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt khinh thường của :

 

"Giang Thu Đồng, giờ khoảng cách giữa tôi và lớn như , không nghĩ rằng mình còn xứng với tôi chứ?"

 

Hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, cả người tôi run rẩy không ngừng.

 

Nhìn Trình Cảnh vẫn đang lớn tiếng quát tháo, tôi bước tới, rót cho một cốc nước sôi.

 

Khi đưa cốc nước cho , tôi giả vờ loạng choạng, cốc nước nóng rực đổ thẳng lên người .

 

"Aaaa!!!"

 

Tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang khắp phòng bệnh.

 

Tôi giả vờ hốt hoảng, lấy khăn giấy lau cho :

"Tôi không cố ý đâu, Trình Cảnh, không sao chứ?"

 

Trình Cảnh đau đến nỗi nước mắt rơi lã chã, liên tục mắng tôi:

"Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ mau...!"

 

Bác sĩ đến kiểm tra, phát hiện bị bỏng, da còn bị phồng rộp lên.

 

Sau khi xử lý xong, tôi rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đầy đau lòng :

"Anh còn muốn uống nước nữa không?" 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...