5. "Tần Nam."
Anh ta chợt quay lại, thấy tôi đang đứng cách đó không xa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Làm thế nào để diễn tả?
Kinh ngạc, hoảng sợ, tức giận, mấy loại cảm đan xen trên mặt hắn, cuối cùng biến thành bình tĩnh.
"Ngày mai là đám cưới, sao về muộn thế?"
Ánh mắt ta vào tay tôi, thoáng cái trở nên lạnh lùng: “Anh đã bảo em đừng tùy tiện chạm vào điện thoại của , phải không?”
“Ừ, bây giờ em đang chạm vào nó rồi.”
Tôi nở một nụ còn xấu hơn cả khóc: "Nếu không đến thì em cũng không thấy . Hoá ra trước mặt người khác, luôn tự xưng là trai của ấy."
Tôi chỉ vào Hà Tịch ở phía sau, ta có vẻ sợ hãi và trốn sau lưng Tần Nam.
Không biết nghĩ ra điều gì, ta lại thò đầu ra: "Thực xin lỗi, chị Chu Liễu, người đó muốn phiền toái cho tôi, Tần Nam chỉ là muốn giúp tôi mà thôi."
Tôi ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đó lộ ra vẻ xin lỗi.
Cô ta vẫn như trước, mỗi khi tỏ ra hào phóng, tự tin, ta sẽ khiến tôi giống như một người phụ nữ phiền phức, hay loạn.
Sợi dây lý trí trong đầu tôi chợt đứt đoạn, tôi mở ra vòng bè của Tần Nam.
“Nếu hai người vô tội thì hãy cho tôi biết, đây là chuyện gì?”
Tần Nam tôi, mím môi, vẻ mặt trong chốc lát trở nên nghiêm túc.
"Anh..…"
Hà Tịch muốn giải thích, lại bị Tần Nam một câu liền cắt đứt.
Anh ta tôi và cau mày: "Chu Liễu, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn. Bây giờ truy hỏi chuyện đã xảy ra bốn năm trước để gì?"
"Luôn ôm giữ quá khứ, chẳng trách em luôn không có ai em."
Cơn đau đột ngột dâng lên gần như nuốt chửng toàn bộ cơ thể tôi.
Nhìn thấy tôi như , vẻ mặt Tần Nam lại dịu xuống: "Có chuyện gì cứ đi. Xin đừng rắc rối nữa, không?"
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, các cùng lớp của ta đã tụ tập xung quanh.
Trong lời bất mãn của hai người họ, tôi trở thành kẻ khả nghi, lén lút xem trộm điện thoại di của trai vào đêm trước đám cưới, thậm chí còn đến đây để giải quyết chuyện cũ.
Những người này đều là bè do Hà Tịch mang đến. Họ đã là học ba năm và ngay lập tức đứng về phía ta.
Một nam sinh thẳng thắn thẳng: "Chu Liễu, không cần tính toán như . Nếu hai người bọn họ là một đôi, sao lại đến lượt ?"
Tần Nam thấp giọng quát: "Câm miệng."
Tôi véo thật mạnh lòng bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh giọng vẫn run rẩy không thể kiềm chế: “Được rồi.”
“Vì hai người rất nhau nên địa điểm tổ chức đám cưới ngày mai sẽ giao cho hai người—“
Tôi đặt điện thoại lên quầy bar, quay người bỏ đi.
Tần Nam đuổi kịp tôi, ôm tôi vào lòng.
"Ý không phải , Liễu Liễu."
Giọng ta dừng lại một lúc, truyền vào tai tôi theo tiếng nhạc, với những cảm mơ hồ.
"Đó chỉ là một trò thôi.”
“Trước đây và Hà Tịch quả thực rất thân thiết, tất cả đã là quá khứ. Và khi nghĩ về tương lai, người duy nhất có thể nghĩ đến chính là em. Chỉ có em là trong kế hoạch của cho đến hết cuộc đời. "
"Anh đã sai điều gì, em có thể mắng hoặc cho một cái tát cũng . Nhưng đừng phủ nhận cảm của dành cho em, đừng bỏ rơi , không?"
Trong một quán bar có ánh sáng lờ mờ.
Anh ta ôm tôi thật chặt, thật chặt.
Giống như cái ngày tôi ta.
Trong một lần hoạt leo núi của câu lạc bộ, mặt đất trơn trượt và tôi bị ngã khỏi rìa sườn đồi dốc. Là Tần Nam đã nhanh chóng đỡ tôi.
Tuy tôi rất gầy suy cho cùng tôi vẫn có cân nặng của một người trưởng thành.
Anh ta chỉ giữ tôi ở đó hơn mười phút, cho đến khi người cùng lớp ở phía trước quay lại và giải cứu chúng tôi.
Bởi vì cứu tôi, cánh tay Tần Nam bị trật khớp.
Tôi cảm thấy rất có lỗi chàng trai đó đã an ủi tôi: “Không sao đâu. Trong hoàn cảnh này, dù là ai cũng sẽ cứu em mà.”
Sẽ không.
Khi còn nhỏ, tôi và trai cùng rơi xuống sông. Bố mẹ tôi cùng lúc lao tới cứu ấy, tôi đã uống rất nhiều nước hồ. Khi nhân viên cứu hộ vớt lên, tôi đã bất tỉnh và bị nhiễm trùng đường ruột, suýt ch*t.
Tôi luôn cảm thấy rằng trên thế giới này sẽ không có ai tôi.
Tần Nam là ngoại lệ duy nhất.
Vì , dù đã ở bên nhau rất lâu chúng tôi chưa bao giờ trải qua giai đoạn đương cuồng nhiệt, mà muốn ở bên nhau từng giây phút.
Anh ta luôn dịu dàng và điềm tĩnh với tôi.
Việc có một người sẵn sàng tôi và lên kế hoạch cho tương lai là điều rất quý giá.
"...Tần Nam."
Tôi chằm chằm vào bàn tay ta đang siết chặt quanh eo tôi, giọng run rẩy: "Tôi không thể tin nữa."
Anh ta hơi cứng người.
Sau đó ta lấy điện thoại ra, mở vòng tròn bè trước mặt tôi: “Nếu em không vui thì tôi xóa ngay, không?”
“Ngày mai còn là hôn lễ, để cho em yên tâm, Hà Tịch sẽ không tới dự."
Giọng điệu của ta gần như cầu xin.
Cuối cùng tôi đã mủi lòng một lần nữa.
6. Đêm đó, tôi đã mất ngủ trong vài giờ.
Lúc bình minh, tôi gọi lên để mặc váy cưới và trang điểm.
Mọi quá trình đều diễn ra suôn sẻ.
Trong số học của Tần Nam, không còn thấy Hà Tịchnữa.
Thế là trái tim bồn chồn khó hiểu của tôi dần dần thư giãn.
Tại hiện trường đám cưới, bố tôi, người đã hơn 20 năm không thèm tôi, cứng ngắc: “Tiểu Tần là người tốt, tiền đặt cọc của trai con là nhờ thằng bé, con không khiến chồng mình mất hứng, nghe chưa?”
Lòng tôi chùng xuống: “Ý bố là gì?”
Nhưng bố từ chối trả lời thêm.
Trước sự chứng kiến của mọi người, bố đưa tay tôi cho Tần Nam.
Tiếng nhạc vang lên, giữa tiếng chúc tụng ồn ào của khán giả, người dẫn chương trình quay người nhường chỗ cho màn chiếu lớn.
Theo quy trình, trên đó sẽ phát một đoạn video ngắn khoảng vài phút, đó là kỷ niệm ngọt ngào về của Tần Nam và tôi bao năm qua.
Tôi và ta chưa bao giờ điều gì lãng mạn. Cuốn album kỷ niệm gần như lất xong khi chưa đầy 2 phút.
Tuy nhiên, màn hình đột nhiên tối đen.
Tựa như ở một góc KTV ánh đèn mờ ảo, Tần Nam ôm Hà Tịch trong tay, cúi đầu ta: “Sao em không coi trọng ?”
Mà Hà Tịch nghiêng người hôn lên môi ta: “Vẫn chưa phải lúc, em còn muốn đi chơi, ngắm thế giới bên ngoài.”
Sau đó cảnh tượng thay đổi, trong đêm Tần Nam đang lái xe, Hà Tịch thì cầm điện thoại di chụp ảnh ta.
"Nửa đêm tới tìm em Chu Liễu sẽ không tức giận chứ?”
Tần Nam ngữ khí bình tĩnh: "Giận thì tức giận, dù sao cũng không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em."
Chuyện cuối cùng là ở quán bar tối qua.
Hà Tịch nâng ly rượu lên : “Đám cưới vui vẻ.”
Tần Nam ánh mắt nặng nề chằm chằm ta: "Có cái gì vui mừng?"
"Không phải rất thích Chu Liễu sao?"
"Nếu không phải là em, thì là ai cũng như thôi.”
Video bị gián đoạn.
Có 1 sự im lặng đến quỷ dị.
Tôi chợt nhớ tới đêm qua, trước khi rời khỏi quán bar, Hà Tịch uống một chai rượu, say sưa bắt tay tôi: “Không đến hiện trường cũng không sao… chị Chu Liễu, em đã chuẩn bị xong hôn lễ rồi. Món quà dành cho chị, chắc chị sẽ thích.”
Hóa ra đây là món quà ta chuẩn bị.
Cơn đau khủng khiếp quét qua tôi như một cơn sóng thần, và có một cảm giác lạnh buốt xâm nhập vào tận xương tủy, đông cứng các mạch m*u của tôi, từng inch một.
Mỗi giây sau khi video kết thúc, nó lại bị kéo dài vô tận bởi sự dằn vặt trong lòng tôi.
"...Liễu Liễu."
Tần Nam chỉ kịp ra hai chữ, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đẩy ra.
Hà Tịch mặc một bộ váy cưới dài xinh đẹp bước vào, cầm một bó hoa hồng lớn, trên mặt vẫn còn ửng hồng vì say.
Cô ta dừng lại dưới sân khấu và ngước ta.
Dường như có giọt nước mắt nơi khóe mắt ta, khóe môi ta lại nhếch lên.
Cô ta giơ chiếc nhẫn trong tay lên: “Hôm qua đến, đã mang theo chiếc nhẫn từ bảy năm trước. Em hiểu ý .”
"Tần Nam, em đã ngắm thế giới bên ngoài đủ rồi, không cần đợi đến 35 tuổi.”
"Bây giờ em đến đây để đưa đi. Hãy đi với em nhé.”
7. Chắc hẳn ta đã uống rất nhiều trước khi đến đây và mắt ta hơi ngà ngà say.
Tần Nam bên cạnh cứng đờ.
Anh ta chỉ chằm chằm chiếc nhẫn bạc trong tay Hà Tịch, như bị một đám ký ức nuốt chửng.
Một lúc lâu sau, ta mới mở miệng: “Em tự do quan trọng hơn tôi.”
"Em sai rồi, Tần Nam, em không vui khi thấy cưới người khác, em không muốn chứng kiến điều đó, như giữa chúng ta sẽ không còn có khả năng."
Hà Tịch rưng rưng nước mắt : "Anh còn nhớ lời không? Anh chỉ cần em muốn, dâu có thể thay thế bất cứ lúc nào. Câu này có phải luôn có hiệu lực không?"
Tần Nam không trả lời ngay.
Anh ta vô thức quay đầu lại liếc tôi. Khi thấy tôi ngơ ngác đứng bên cạnh, trong mắt ta hiện lên một tia áy náy.
"Liễu Liễu, sẽ bù đắp cho em sau."
Anh ta thấp giọng giải thích với tôi một cách nhanh chóng: "Cô ấy là con . Trước mặt rất nhiều học như không thể khiến ấy mất mặt. Anh hứa với em, đây là lần cuối cùng."
Nói xong, không đợi tôi phản ứng, ta lại Hà Tịch: “Đúng ." Anh ta đáp.
Đám đông trở nên náo .
Vô số ánh mắt với những cảm khác nhau đổ dồn về phía tôi.
Ngạc nhiên, đồng cảm, khinh bỉ.
Còn có một câu khác lọt vào tai tôi rất rõ ràng: “Thật là đáng thương. Cho dù có bị cướp đi cuộc hôn nhân thì ngay cả người đời cũng không muốn .”
Vào lúc đó, tôi cảm nhận rõ ràng trong lòng mình có một ngọn lửa đã nhiều lần bị thổi tắt rồi lại bùng lên, cuối cùng đã tắt hoàn toàn và không thể thắp sáng nữa.
Dừng một chút, Tần Nam : "Nhưng mà..."
Tôi không muốn nghe phần còn lại nữa và nó thực sự không cần thiết.
"Tần Nam."
Tôi nhẹ nhàng từ phía sau ta: "Chúng ta sẽ không kết hôn nữa."
“Sẽ không bao giờ có lễ cưới của hai chúng ta nữa, tôi không cần bồi thường, phải thêm, tôi sẽ buồn nôn.”
Nói xong tôi quay người, vén váy bước ra khỏi sân khấu.
"Liễu Liễu.”
Tần Nam từ phía sau gọi tôi, tôi cũng không quay đầu lại, cứ như đi ra cửa.
Nhưng vừa tới cửa, tôi đã bị bố mẹ chặn lại.
Mẹ tôi nắm lấy cổ tay tôi, hạ giọng, khẩn trương : "Chu Liễu, con điên à? Người thân và bè của mẹ đều ở đây, con bỏ chạy như thế này là sao?"
"Đã thế này rồi, tôi không nên chạy sao?"
Mẹ tôi sửng sốt một lúc rồi : "Chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Mẹ thấy Tiểu Tần khá tốt, không phải đều tại con không thể nắm bắt người đàn ông của mình sao?”
Tôi ngơ ngác bà ấy rồi đột nhiên bật .
-----------
🍯🍑: Ngay từ đầu, căn bản 2 người đã không phải người cùng 1 thế giới, không có bình đẳng và tôn trọng, còn có thể tiếp tục cái gọi là "" sao?
Bạn thấy sao?