Cô ta lạnh.
“Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến Trì An quay về bên tôi, tin không?”
Tôi dời điện thoại khỏi tai, bình tĩnh :
“Cứ thử xem.”
Bên kia tức giận cúp máy.
Tôi hơi nheo mắt lại.
Đúng lúc này, giọng của Trì An vang lên từ ngoài phòng ngủ.
“Bảo bối, có thể vào không? Anh có chuyện muốn báo cáo với em.”
Chưa kịp đợi tôi trả lời, ta đã tự tiện bước vào.
Trì An mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi, tóc có chút rối, khuôn mặt trắng trẻo lộ vẻ lo lắng.
Anh ta ngồi xổm bên cạnh giường, cầm điện thoại giơ lên trước mặt tôi.
“Trà Thanh vừa nhắn tin cho , hẹn gặp mặt.”
Tôi ta, không vào điện thoại, chỉ bật .
“Cô ta hẹn gặp mặt, với tôi gì?”
Trì An nhíu mày, vẻ mặt không vui.
“Em là . Chẳng lẽ không nên với em sao? Sao em bình tĩnh thế? Em không định bỏ đấy chứ?”
Tôi thực sự hết cách với bộ não đơn giản của ta.
Không biết nên ta ngây thơ hay ngốc nữa.
“Đưa điện thoại đây tôi xem nào.”
Quả nhiên, tin nhắn của Trà Thanh đầy mùi trà xanh.
“Trì An, xin lỗi, tôi thực sự không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này. Tôi không hề có ý gì xấu, tôi cũng bị chương trình gài bẫy. Anh biết giấc mơ của tôi suốt bao năm qua mà, tôi chỉ muốn theo đuổi đam mê trong giới giải trí thôi. Chẳng lẽ nhẫn tâm người từng rơi vào vòng xoáy dư luận như thế này sao?”
Từng câu, từng chữ đều đầy cảm giác tội nghiệp và mong manh.
Nhưng từ đầu đến cuối, ta không hề nhắc đến tôi – người bị tổn thương nhiều nhất trong vụ việc này.
Nếu tôi không phải một beauty blogger, chỉ là một người bình thường, liệu tôi có thể chống lại cuộc tấn công mạng này không?
Nếu Trì An không lên tiếng, tôi sẽ bị dân mạng ném đá đến mức nào?
Thế mà giờ ta lại vờ vịt đáng thương, tìm kiếm sự đồng cảm.
Tôi ngước Trì An.
Anh ta đang cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi, giọng chân thành:
“Em yên tâm, không hề thấy ta đáng thương chút nào. Đây là con đường ta tự chọn, có gì phải thương xót? Anh sẽ nhắn tin trả lời ta ngay, để ta đừng ảo tưởng nữa. Anh cũng đã nhờ luật sư gửi đơn kiện ta rồi.”
Để đảm bảo, tôi chụp lại tin nhắn, sau đó đưa điện thoại lại cho Trì An.
“Anh đi đi, gặp ta đi.”
Trì An cau mày, tôi chằm chằm.
Một lúc lâu sau, ta mới :
“Cô ta hẹn gặp chắc chắn là để người chụp lén. Anh không muốn bị ta lợi dụng, cũng không muốn em phải chịu tổn thương thêm nữa.”
Trì An tôi bằng ánh mắt đầy chân thành.
Gương mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo, trong đôi mắt lại là sự dịu dàng khó diễn tả.
Tôi hơi ngừng lại, sau đó bật khẽ.
Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn mà ta mang lại cho tôi.
“Nếu không đi, ta vẫn sẽ tiếp tục rắc rối. Vậy thì, việc chúng ta cần không phải là né tránh, mà là giải quyết triệt để.”
11
Trong một phòng bao nhỏ của quán rượu yên tĩnh.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Trà Thanh mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt ôm sát cơ thể.
Bên ngoài khoác một chiếc áo bóng chày, mũ, khẩu trang và kính râm che kín mặt.
Nhờ “ơn” của ta, tôi và Trì An cũng đã nổi tiếng.
Dù không phải ngôi sao, giờ chúng tôi cũng không thể tùy tiện ra đường như trước nữa.
Trì An nắm lấy tay tôi, thản nhiên ngồi xuống đối diện với Trà Thanh.
“Nói đi, chuyện này giải quyết thế nào?”
Lúc này, Trà Thanh đã tháo kính râm và khẩu trang.
Khi thấy Trì An, ánh mắt ta lóe lên một tia vui mừng.
Nhưng ngay khi thấy tôi theo sau ta bước vào, nụ trên khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của ta lập tức đông cứng lại.
“Anh… sao lại đưa ta theo?”
Trì An khẩy, liếc ta một cái.
“Cô ấy là chính thức của tôi, tại sao tôi không thể dẫn ấy theo? Tôi không muốn để bảo bối nhà tôi hiểu lầm rằng tôi còn vương vấn với mấy con mèo hoang chó lạc nào đó.”
Sắc mặt Trà Thanh trở nên khó coi.
Nhưng ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ .
“Phải rồi, chuyện này vốn dĩ tôi định xin lỗi cả hai người. Cô là Vu Duyệt phải không? Hân hạnh gặp mặt, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi từng nghe Trì An nhắc đến .”
Cô ta đưa tay ra, khuôn mặt tỏ vẻ thân thiện tôi.
Tôi ngồi bên cạnh Trì An, khóe môi nhếch lên ta đầy ẩn ý.
Tuyệt thật.
Vừa mở miệng đã đặt một cái bẫy.
Nếu là một người bình thường, nghe câu “Tôi từng nghe Trì An nhắc đến ” từ miệng cũ, e rằng đã nổi đóa từ lâu rồi.
Một câu có thể khiêu khích mối quan hệ của tôi và Trì An.
Nếu tôi là người thiếu suy nghĩ, có thể tôi sẽ không bộc phát ngay tại chỗ, về nhà chắc chắn sẽ cãi nhau với ta.
Tôi không bắt tay ta, chỉ lạnh nhạt :
“Chúng ta đâu phải lần đầu gặp mặt. Hôm trước ở hậu trường chương trình, đã cướp phòng trang điểm của tôi, sau đó còn đẩy tôi ra để tự mình lên sân khấu mà?”
Biểu diễn trà xanh à? Ai mà chẳng biết.
Trì An tôi, siết chặt tay tôi hơn.
Sau đó, ta quay sang Trà Thanh đầy tức giận.
“Cô còn cả chuyện này à? Đúng là bao năm rồi, tính cách kiêu ngạo của vẫn không thay đổi!”
Trà Thanh hoảng hốt, vội vàng thanh minh:
“Không có! Hai người hiểu lầm rồi! Vu Duyệt, tôi có thể gọi là Vu Duyệt chứ? Tôi thực sự không cố ý! Lúc đó tôi chỉ nghĩ là nhân viên của chương trình, không ngờ vẫn nhớ chuyện đó đến tận bây giờ. Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi !”
Nói xong, ta đứng dậy, cúi gập người trước mặt tôi.
Một chiêu này của ta đúng là muốn đẩy tôi vào thế khó.
Dù sao thì miệng là của ta, ta chỉ cần liên tục đóng vai kẻ yếu, xin lỗi là xong.
“Ừ, tôi nhỏ mọn đấy. Lời xin lỗi của không có thành ý, tôi không chấp nhận.”
Trước khi đến gặp Trà Thanh, thân của tôi đã điều tra toàn bộ sự việc xảy ra trong buổi ghi hình.
Ban đầu, chương trình thực sự muốn tôi lên sân khấu.
Nhưng giữa chừng, có người từ phía Trà Thanh gọi điện đến chương trình.
Bên đó rằng ta là cũ của Trì An sáu năm trước, hai người vì hiểu lầm mà chia tay.
Nhân lúc Trì An công khai tỏ trên sân khấu, nếu ta xuất hiện tại hiện trường, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng truyền thông mạnh mẽ.
Còn tôi, dù có tỏ , cũng không thể tạo ra sức hút lớn như .
Một bên là idol nổi tiếng, một bên chỉ là beauty blogger.
Đương nhiên, chương trình chọn phương án có lợi hơn.
Chuyện này chẳng khác gì một phiên bản đời thực của “Hoán đổi thái tử”.
Lẽ ra phải hoàn hảo không sơ hở.
Gặp người khác, có lẽ họ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận.
Dù sao, có ai có thể từ chối của một idol nổi tiếng chứ?
Nhưng Trì An căn bản không phải người có lối suy nghĩ bình thường.
Vậy nên, Trà Thanh chẳng có tí vô tội nào cả.
Từ đầu đến cuối, chuyện này đều là do ta dàn dựng.
Có lẽ Trà Thanh không ngờ tôi lại không đi theo kịch bản của ta.
Hơn nữa, Trì An còn phối hợp với tôi.
“Đúng, không thể chấp nhận lời xin lỗi của . Cô dựa vào cái gì mà đòi tha thứ?”
Sắc mặt Trà Thanh tái mét, cơ thể ta lảo đảo một chút, rồi đột nhiên ngã xuống ngay trước mặt chúng tôi.
Tôi và Trì An đều bất ngờ.
Tôi lập tức tiến lên kiểm tra, đề phòng đây lại là một chiêu trò mới của ta.
Nhưng khuôn mặt ta tái nhợt, không còn chút máu nào.
Trông không giống như đang giả vờ.
Trì An cũng ngây người.
“Cô bị hạ đường huyết à?”
Trà Thanh từ từ tỉnh lại, cố gắng chống tay ngồi dậy.
“Xin lỗi, tôi mọi người sợ rồi. Tôi đúng là bị hạ đường huyết. Chỉ cần một viên kẹo là ổn.”
Trì An vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhưng tôi có thể thấy ta đang do dự.
Tôi hiểu tính cách của ta, liền ngẩng đầu :
“Anh ra ngoài mua cho ta một thanh socola đi.”
Trì An lộ vẻ khó xử, tôi chằm chằm mà không gì.
“Đi đi. Chuyện liên quan đến mạng người.”
Anh ta tôi một cái, rồi lại Trà Thanh.
Cuối cùng vẫn lo lắng chạy ra ngoài.
Ngay khi Trì An rời khỏi phòng, tôi lập tức buông cánh tay đang đỡ Trà Thanh ra.
Cô ta cũng ngồi thẳng dậy, chỉnh lại mái tóc vừa bị rối.
Hoàn toàn không còn chút dáng vẻ yếu ớt nào.
Tôi khoanh tay, ta.
“Trì An đã đi rồi. Cô muốn gì thì đi.”
Trà Thanh mỉm , chống cằm, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
“Cô thấy rồi đấy, ấy vẫn quan tâm đến tôi, vẫn nhớ tôi bị hạ đường huyết. Trước đây, tôi thường bị ấy cằn nhằn vì chuyện này. Sau đó, vì sợ tôi gặp nguy hiểm, ấy lúc nào cũng mang theo kẹo để chăm sóc tôi.”
Tôi ta đầy thú vị, không gì.
Cô ta vẫn tiếp tục tự độc thoại.
“Dù bây giờ ấy đang ở bên , thì sao chứ? Anh ấy vẫn nhớ thói quen của tôi. Cô quen ấy năm năm, chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi. Anh ấy quá đơn giản, không biết từ chối, chỉ là nể mặt nên không muốn tổn thương thôi. Nhưng không sao, bây giờ tôi đã quay về rồi. Chẳng bao lâu nữa, ấy sẽ quay về bên tôi.”
Tôi bật .
“Nói xong chưa?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của ta, tôi lạnh.
“Tôi còn tưởng sẽ cái gì hay ho hơn, không ngờ vẫn là mấy trò cũ rích này. Tôi cứ nghĩ là ‘trà xanh cao cấp’, hóa ra trình độ cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Trà Thanh thoáng cứng đờ khi nghe tôi .
Bạn thấy sao?