Chân Ái Không Có [...] – Chương 3

Trong đó chỉ có một câu duy nhất:

“Người tôi tỏ trên chương trình là của tôi, Vu Duyệt. Còn về lý do tại sao Trà Thanh xuất hiện, tôi không biết, đó là do chương trình sắp xếp. Ngay trên sân khấu tôi đã giải thích rồi, chương trình đã tắt micro của tôi. Hy vọng chương trình và công ty quản lý của Trà Thanh sẽ xin lỗi tôi. Nếu không, mọi công kích mà ấy nhận phải, tôi sẽ chụp màn hình lại bằng chứng kiện tụng.”

Dưới bài đăng, ta còn đính kèm một bức ảnh chụp chung của hai chúng tôi.

thân của tôi theo dõi toàn bộ diễn biến trên hot search, há hốc miệng không khép lại .

“Vãi, sao cậu biết chắc Trì An sẽ phối hợp với cậu ? Hóa ra đây là trò của chương trình à? Tôi đã bảo mà, cái đồ si não cá vàng nhà cậu, không có gan mấy chuyện như đâu!”

“Chuyện thường thôi. Độ hot của ta đâu phải ai cũng có thể bám vào, nhất là mấy con mèo hoang chó lạc nào đó.”

Tôi bảo ấy thu dọn đồ đạc.

“Giờ về nhà thôi.”

“Không đợi Trì An ra khỏi đài truyền hình rồi cùng về sao?”

Tôi liếc mắt tòa nhà đài truyền hình, chậm rãi :

“Nếu ta có thể ra, đã ra từ lâu rồi. Chắc chắn bị ai đó chặn lại rồi. Không sao, để ‘ cũ’ hàn huyên một chút, chúng ta về nhà đợi ta là .”

Trước khi lên xe, tôi đột nhiên nhớ ra.

“Hôm nay tổng doanh thu trong phòng livestream là bao nhiêu? Loại bỏ giá gốc của nhà cung cấp, toàn bộ tiền phí quảng cáo và hoa hồng, bao gồm cả quà tặng trong livestream, đều đem đi quyên góp cho trẻ em vùng núi.”

“Biết rồi! cậu cứ yên tâm! Mà trứng trà và trà xanh là do tôi liên hệ nhà cung cấp khẩn cấp, giá vốn không cao bán kha khá, đợi tiền về tôi sẽ giúp bà quyên góp hết!”

9

Chúng tôi vừa về đến nhà không lâu.

Bảng hot search trên Weibo lại nổ tung.

Ngày càng nhiều chủ đề xuất hiện.

# TràThanhlộmặt#

# Chươngtrìnhchơibẩn,đểbạngáithậtngồidướichứngkiếnbạntraibịépbảytìnhmới#

# TràThanhsụpđổ#

# Đốitràthanhđangnghĩgì#

Sau khi tẩy trang, tôi đắp mặt nạ.

Không bao lâu sau, cửa bị đẩy ra.

Trì An lao vào phòng, dáo dác tìm kiếm.

Thấy tôi đang nằm trên ghế sofa, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bảo…”

“Thay giày.”

Tôi không buồn ngẩng đầu lên.

Trì An lập tức nuốt lại câu , ngoan ngoãn đi thay giày rồi mới chậm rãi bước lại gần.

Trong tay ta còn xách một quả sầu riêng.

“Bảo bối, biết lỗi rồi! Anh đã mua sầu riêng rồi đây! Giờ bóc cho em ăn, còn quỳ lên vỏ, thế là xí xóa hết nhé?”

Tôi ngồi dậy với lớp mặt nạ trên mặt, không cảm chằm chằm ta.

“Anh tự giác quá nhỉ? Nhưng sai ở đâu?”

Anh ta vò tai bứt tóc, đôi mắt tràn ngập đáng thương, sống mũi đỏ bừng vì căng thẳng.

“Anh thực sự không biết chương trình đã sắp xếp thế nào! Không biết tại sao họ lại gọi Trà Thanh đến, cũng không biết họ mời em đến hiện trường. Nhưng em yên tâm, đã giải quyết xong rồi! Anh đã kiện cả chương trình lẫn Trà Thanh! Không ai phép bắt nạt bảo bối của !”

Tôi thở dài, xé miếng mặt nạ ra.

“Tôi không chuyện đó. Tôi biết rõ mọi thứ rồi. Tôi chỉ muốn hỏi, nghĩ gì khi tỏ với tôi trên chương trình? Uống nhầm thuốc à?”

Thấy tôi không tức giận, ta lập tức hì hì, sấn lại gần, dùng mái đầu bông xù cọ vào người tôi.

“Chẳng phải tại em cứ không chịu nhận lời cầu hôn của sao? Anh hết cách rồi, đành phải chơi chiêu này thôi.”

“Ồ, muốn lợi dụng dư luận để ép tôi đồng ý?”

“Tất nhiên là không! Sao có thể ! Chỉ là… chỉ là căng thẳng quá! Hơn nữa chương trình bảo phần phỏng vấn này phải từ tận đáy lòng, tốt nhất là một lời tỏ cảm .”

“Ha ha, thôi. Thế còn Trà Thanh? Không định giải thích gì à?”

Vừa dứt lời, tôi thấy Trì An cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét.

Sau đó, ta thẳng:

“Cô ta chẳng có gì đáng để giải thích, trà xanh chính hiệu.”

Theo lời ta kể lại.

Ngay khi phát hiện người đứng trên sân khấu là Trà Thanh, ta lập tức đẩy ta ra.

Anh ta muốn giải thích micro đã bị chương trình tắt tiếng.

Ngay sau đó, ta lao xuống sân khấu tìm tôi.

Nhưng lại bị Trà Thanh và nhân viên chương trình ngăn cản.

Chương trình giải thích rằng đây là vì hiệu ứng sân khấu.

Còn Trà Thanh thì rằng ta chỉ nhận lời mời đến biểu diễn, đây chỉ là một trò .

Nhưng Trì An không chấp nhận kiểu “trò ” không thông báo trước này.

Vậy nên từ đầu đến cuối, ta không một câu nào với Trà Thanh.

“Chỉ thôi? Không còn gì khác?”

“Còn gì nữa chứ? Anh hoàn toàn trong sạch! Em phải tin ! Nếu em vẫn chưa hài lòng, chỉ còn cách lấy cái chết để chứng minh!”

“Không cần đâu. Tôi chỉ thấy lạ thôi, Trà Thanh để gì?”

Trì An khẩy.

“Để gì? Đương nhiên là để tạo scandal rồi. Đây là chiêu trò quen thuộc của ta.”

Tôi nheo mắt Trì An.

“Nghe giọng điệu của , có vẻ như vẫn còn điều gì đó chưa hết? Không biết có nên kể cho tôi nghe một chút về người cũ của không?”

Tôi dò hỏi.

Bảo không tức giận thì là giả, chẳng có nào không để ý đến cũ của trai mình.

Đặc biệt là tôi và Trì An đã quen nhau năm năm.

Chúng tôi mới gặp mặt gia đình không lâu, đang trong giai đoạn chuẩn bị kết hôn và thủ tục đăng ký.

Lẽ nào tôi không nên kiểm tra lý lịch trước sao?

Trì An hít sâu một hơi.

“Chuyện này kể ra thì dài lắm.”

“Vậy thì tóm tắt đi. Trong vòng 100 từ.”

Trì An cố gắng kiềm chế, gương mặt ta đỏ bừng lên vì tức tối.

“Hôm nay có thể không không?”

“Có thể chứ.”

Tối hôm đó, Trì An ngủ trên ghế sofa.

10

Sáng hôm sau, điện thoại tôi kêu liên tục.

Sau một đêm, mọi chuyện đã lan truyền rộng rãi khắp mạng xã hội.

thân của tôi gọi điện đến.

“Chuyện tối qua đã bùng nổ! Trà Thanh tìm cách rút bài hot search không rút ! Đã có rất nhiều thương hiệu do ta đại diện chấm dứt hợp đồng rồi!”

Sau đó, ấy tiếp tục.

“Hôm qua bà bảo tôi điều tra về ta, tôi đã đào một chuyện trời. Bà đoán xem tại sao ta đột nhiên xuất hiện trong chương trình và muốn bám fame của Trì An?”

Tôi nhướn mày.

“Vì sao? Rảnh quá không có chuyện gì ? Hay là muốn quay lại với Trì An?”

tôi đầy ẩn ý.

“Một người trong giới giải trí đã tiết lộ với tôi rằng trước đây Trà Thanh từng ra mắt ở nước ngoài. Nghe ta có một ‘chống lưng’ là đại gia. Nhưng sau khi đắc tội với một nữ diễn viên nào đó, ta bị chèn ép, cuối cùng còn bị đại gia kia đá bay. Sau đó, ta quay về nước và tham gia một chương trình đào tạo nhóm nhạc nữ, vì tuổi tác đã lớn, ta không còn nổi bật trong giới idol nữa.”

“Vậy nên?”

“Nên ta muốn từ bỏ danh hiệu idol, chuyển hướng sang diễn xuất. Cô ta đã thử tiếp cận một vài bộ phim truyền hình trên mạng bị từ chối vì không đủ danh tiếng. Vậy nên, ta quyết định bám fame Trì An để tạo scandal cảm, nhằm giành vai diễn trong một bộ phim lớn.”

“Bộ phim nào?”

“Chính là bộ phim cổ trang mà Trì An từng từ chối tham gia.”

Nghe đến đây, tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Trì An không muốn diễn viên, cũng không muốn dấn thân vào showbiz.

Nguyên nhân chủ yếu là vì gia đình ta.

Ba của Trì An là một đạo diễn trong ngành.

Tuy không quá nổi tiếng, cũng không phải vô danh.

Ông ta đã từng ra vài tác phẩm chất lượng.

Dù những năm gần đây không có bộ phim nào quá thành công, vẫn tham gia vào các dự án lớn.

Ban đầu, Trì An cũng có con đường trở thành diễn viên.

Dù sao thì với nhan sắc xuất chúng của ta, đây là một lợi thế bẩm sinh.

Nhưng Trì An cực kỳ ghét diễn xuất.

Lần này, ta tham gia “Bộ Não Siêu Việt” cũng chỉ vì tôi từng rằng, “Những học bá trong chương trình này đúng là vừa thông minh vừa đẹp trai.”

Anh ta nghe xong thì khẩy.

Hai ngày sau, ta đột nhiên thông báo với tôi rằng ta đã đăng ký tham gia chương trình.

Lý do chỉ có một:

“Anh muốn cho em biết thế nào mới là một học bá đẹp trai thực thụ.”

Ghen tuông là thật.

Yêu đương mù quáng cũng là thật.

Vị đạo diễn phụ trách bộ phim cổ trang kia, chính là ba của Trì An.

Người đàn ông nghiêm khắc đó đã lạnh lùng tôi ngay lần đầu gặp mặt.

Tôi dần dần ghép nối toàn bộ câu chuyện.

Vừa lướt qua danh sách các cuộc gọi nhỡ, tôi vừa suy nghĩ.

Đột nhiên, một số điện thoại lạ gọi đến.

Tôi bắt máy.

Đầu dây bên kia trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Vu Duyệt, tôi là Trà Thanh. Chúng ta gặp nhau bàn về chuyện hot search đi.”

“Ồ, tôi không muốn bàn.”

Nói xong, tôi bật chế độ ghi âm.

Sau một giây im lặng, giọng của Trà Thanh vang lên.

“Cô không muốn biết về mối quan hệ giữa tôi và Trì An sao?”

“Không muốn. Không có hứng.” Tôi lười biếng đáp lại.

Giọng điệu kênh kiệu của ta dần trở nên nóng nảy.

“Cô đi, giải quyết chuyện này cần bao nhiêu tiền? Năm triệu tệ đủ không? Chỉ cần đăng một bài Weibo, rằng và Trì An đã chia tay từ lâu, rằng lần này cố bám fame ấy, tôi sẽ chuyển khoản cho ngay ngày mai.”

Tôi bật .

“Cô Trà, xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn não tàn rồi đấy. Màn kịch ném tiền để bịt miệng này không thấy nhàm chán sao?”

“Hoặc là, thực sự không biết một beauty blogger hai triệu follow có thể kiếm bao nhiêu tiền trong một năm?”

Trà Thanh cố kìm nén cơn giận, giọng điệu ta đột nhiên thay đổi.

“Xem ra chúng ta không còn gì để nữa rồi. Cô chỉ là một con net idol vô danh, có gì mà bộ tịch? Tôi gọi điện cho là vì tôn trọng , muốn thương lượng. Nhưng nếu không biết điều, thì đừng trách tôi không nể mặt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...