Chân Ái Của Hầu [...] – Chương 9

16

Không lâu sau, Phương Ngữ Dung đột nhiên đến tìm ta.

Nàng ta quỳ giữa sảnh, lời khẩn thiết.

"Thiếp thân mạng tiện này là phu nhân cứu, đứa con trong bụng này tự nhiên cũng thuộc về phu nhân.

"Thiếp thân xuất thân thấp hèn, sợ rằng nếu giữ con bên mình, sẽ hỏng phẩm hạnh, tổn đến huyết mạch của hầu gia. Thiếp thân mong rằng sau khi đứa trẻ sinh ra, có thể phu nhân nuôi dưỡng, mong phu nhân thành toàn."

Ta nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mỉm không đổi.

"Nó đã định đến bụng nàng, tức là có duyên với nàng, ta sao có thể cướp người của người khác.

"Ta thấy nàng do mang thai mà suy nghĩ nhiều, hãy yên tâm, dưỡng thai cho tốt."

"Phu nhân——"

Phương Ngữ Dung còn muốn gì, bị Đông Nhuế cắt ngang.

"Dung di nương, phu nhân vừa gặp quản gia của các cửa hàng, điền trang, rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."

Nghe , nàng ta ngừng lời, tự biết nếu thêm sẽ khiến ta không hài lòng, đành gượng hành lễ rồi lui ra.

Nhìn nàng ta hồn xiêu phách lạc rời đi, Đông Nhuế rất không hiểu.

"Dung di nương cũng quá nhát gan, con còn chưa sinh, đã sợ mình dạy không tốt."

Ta thở dài một tiếng, "Cũng là lòng mẹ thương con."

Phương Ngữ Dung này vừa muốn tìm chỗ dựa, vừa muốn cho con nàng có một tương lai tươi sáng.

Nàng không biết ta đã có thai, nếu ta nhận lời, tất nhiên sẽ bảo vệ nàng sinh nở thuận lợi.

Đợi đứa trẻ sinh ra, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta, sau này trưởng thành ra ngoài cũng sẽ người ta kính trọng.

Đông Nhuế khẽ "ồ" một tiếng, chu miệng.

"Không biết nàng ta sợ gì, hầu gia rõ ràng rất thương nàng. Nhìn hạt minh châu to lớn trên đầu nàng ta, chiếc vòng tay xanh biếc tươi sáng, chưa kể đến bộ y phục Họa Cẩm, một bộ đã là ngàn vàng.

"Ta thấy trang sức, cũng không kém gì tiểu thư——"

Chưa đợi nàng xong, Trần mụ mụ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu gấp gáp.

"Phu nhân, sau này tránh xa nàng t ra."

Ta ánh mắt nghiêm trọng của bà, lập tức nhận ra cso điều không đúng.

"… Có chuyện gì sao?"

Trần mụ mụ nghiêm túc gật đầu, "Nàng ta đeo túi thơm, bên trong chứa thông hàn thảo.

"Thông hàn thảo có nguồn gốc từ vùng Tây Nam Miêu Cương, mùi thơm trong trẻo, có tác dụng hoạt huyết. Nếu là người mang thai ngửi lâu, không phải sảy thai thì là khó sinh."

"Ta khi hầu hạ Thuận Thái tần đã thấy qua thứ này..."

Sau đó bà gì nữa, ta không nghe vào

Toàn thân không ngừng run rẩy, đầu óc ù đi.

Túi thơm, thông hàn thảo, hoạt huyết, khó sinh.

Kiếp trước, Viên Thiếu Hiên từng đích thân tặng ta một túi thơm, mùi giống hệt mùi trên người Phương Ngữ Dung.

Hắn , đây là tín vật gửi cho ta, mong ta luôn nhớ đến cảm của hắn dành cho ta, ta liền ngày ngày đeo nó, chưa từng tháo xuống.

Không ngờ bên trong có gian trá.

Trần mụ mụ và Đông Nhuế thấy ta có vẻ không ổn, liền vội đỡ lấy ta.

"Lỗi do lão nô nhiều lời, dọa sợ phu nhân rồi."

"Tiểu thư không có túi thơm, đừng sợ."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y họ, môi run rẩy không nên lời, hai dòng lệ chảy dài xuống má.

Nỗi hận thù phủ đầy trời cuốn lấy toàn thân ta.

Hóa ra, kiếp trước, cái c.h.ế.t của ta là do người ra.

Là phu quân của ta, là cha của con ta, tự tay g.i.ế.c ta và con.

Ta từng nghĩ hắn chỉ là vô vô nghĩa, không ngờ hắn còn tàn nhẫn hơn ta tưởng, còn không bằng cầm thú.

Hắn chính là ác quỷ.

17

Nghỉ ngơi mấy ngày, lòng ta trở nên vô cùng sáng tỏ.

Từ khi tái sinh, mặc dù ta ghét Viên Thiếu Hiên chơi ta, chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy mạng hắn, chỉ muốn hắn không sống yên ổn. Nhưng giờ thì khác, người này không thể giữ lại .

Trùng hợp thay, trong lúc ta giả bệnh, trong phủ xuất hiện một người thiếp mới, Anh di nương.

Nguyên là nha hoàn của Tô Chỉ Nhược, Tử Anh, không muốn chịu khổ nữa nên đút lót tiểu đồng, lén trốn khỏi Vũ Trúc Hiên, bò lên giường Viên Thiếu Hiên. 

Nàng ta dung mạo kiều diễm, lại biết nũng, ngoan ngoãn dễ thương, Viên Thiếu Hiên tất nhiên không từ chối.

Thế là Vũ Trúc Hiên chỉ còn lại một mình Tô Chỉ Nhược.

Nàng ta trông nom nhà cửa, một đống quần áo bẩn chờ giặt, khổ sở đợi Tử Anh trở về. 

Mà nàng không hề biết rằng, người từng nguyện ý trâu ngựa cho mình sẽ không bao giờ trở lại.

Nhưng ta thì đến.

Lúc ta đến, thấy Tô Chỉ Nhược một tay chống cằm, ngồi ở góc sân duy nhất có ánh nắng, ngẩn ngơ trời.

Nàng ta còn mặc một y phục màu trắng, chẳng trách Tử Anh khóc lóc ngày ngày phải giặt không xuể.

Ở nơi hẻo lánh, không có ai hầu hạ, phải tự mình mọi việc, quần áo thường dễ bẩn, áo trắng càng dễ bẩn hơn.

Tô Chỉ Nhược nghe thấy tiếng , không quay đầu lại đã gọi: “Tử Anh——”

“Trong phủ không còn Tử Anh, chỉ có Anh di nương.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...