Tình ? Thứ này ta đều có thể giả vờ trước mặt Tấn Diệp, bọn họ cũng có thể giả vờ trước mặt ta.
Nam nhân thì nhiều lắm, một người không vừa ý thì đổi là .
14
Trước khi ra đi, Tấn Diệp muốn gặp ta, ta không đồng ý. Đến Lĩnh Nam, Sở Mộc Mộc bị giam cầm, ngày đêm bị tra tấn. Thẩm thái phi và Liễu thái phi thường xuyên viết thư cho ta, kể về sự đối xử thảm của Tấn Diệp dành cho Sở Mộc Mộc, những cảnh tra tấn ghê gớm mà nàng ta phải chịu. Mọi chuyện đó đã không còn liên quan đến ta nữa.
Năm Tấn Diệp bốn mươi tuổi, hắn dường như đã đến lúc hấp hối, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên ta. Để tránh bị bàn tán, Chiếu Nhi sai người đưa Tấn Diệp về. Sở Mộc Mộc thì bị nhốt trong lồng, trở nên điên dại, năng không rõ ràng. Nàng ta lảm nhảm gì đó, như thể vẫn khẳng định mình mới là hoàng hậu, ta không muốn nghe.
Trên người nàng ta không còn chỗ nào lành lặn, nghe Tấn Diệp cố không xử tử nàng mà giữ lại để tra tấn. Dù , tất cả những điều đó cũng không còn liên quan đến ta.
Đêm đó, Chiếu Nhi và một đám thái phi quỳ trên mặt đất, Tấn Diệp với đôi mắt đục ngầu vẫn cố nắm lấy tay ta. Ta cảm thấy chút chán ghét, bàn tay hắn giờ chỉ còn da bọc xương, không uổng phí mấy tháng thuốc bổ của ta. Nếu không, hắn có thể sống thêm hai ba mươi năm nữa.
Tấn Diệp mở miệng, như có điều gì muốn . Ta cúi xuống nghe hắn : “Ninh Ninh, cuối cùng ta có lỗi với nàng, xin lỗi.” Ta vỗ vỗ tay hắn, coi như đã nhận lời xin lỗi.
“Kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm thấy nàng, và bù đắp cho nàng.”
Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong ta, ta cúi xuống gần bên tai hắn: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta ngay cả kiếp này cũng không muốn ở bên ngươi, đừng đến kiếp sau.”
Nhìn hắn vẫn còn hơi thở, ta thở dài: “Quên cho ngươi biết, sau khi chết, ngươi sẽ cùng Sở Mộc Mộc, người mà ngươi từng thương, chung một huyệt. Ta thấy ngươi bẩn, ngươi cũng thấy nàng ta bẩn. Quả là trời sinh một cặp! Còn ta với ngươi, kiếp sau không mong gặp lại!”
Đôi mắt Tấn Diệp đột nhiên mở to, miệng lẩm bẩm không gì. Tay hắn trong không khí nắm chặt, ta chằm chằm, cho đến khi bàn tay hắn từ từ buông xuống, không còn bất kỳ hơi thở nào nữa.
15
Còn Sở Mộc Mộc ở lãnh cung như cảm nhận điều gì, nắm chặt cửa, không ngừng than khóc, miệng lẩm bẩm: “Tấn Diệp ca ca, ta sai rồi, ta sai rồi.” Nhân lúc Chiếu Nhi đang bận rộn với tang lễ của Tấn Diệp, ta quyết định ghé thăm người cũ này.
Sở Mộc Mộc không còn điên cuồng như trước, ánh mắt nàng ta giờ đã trở nên trong veo, lại không có chút ánh sáng nào: “Thì ra người thua là ta.”
Ta chỉ nhẹ: “Ngươi không phải đã hắn thương nhiều năm sao? Cũng không thể coi là thua.”
Sở Mộc Mộc há miệng lớn: “Nghĩ lại thì còn không bằng sống như ngươi, ta từng tưởng mình là nữ chính trong một câu chuyện xuyên không, coi thường thế gian, lại quên rằng các ngươi từ nhỏ đã chứng kiến nhiều chuyện như .”
Đúng , một nữ chính bình thường sao có thể so bì với những tiểu thư thế gia đã bồi dưỡng cẩn thận?
Sở Mộc Mộc che mặt, không ngừng khóc: “Ta hối hận nhất, hối hận vì không sinh cho Tấn Diệp một đứa con. Ta đứng ở vị trí cao, hắn thương chiều chuộng ta, sao ta có thể không thật lòng chứ? Ta thật sự hắn.”
“Con cái? Cả đời này ngươi sẽ không có con đâu.”
Sở Mộc Mộc bỗng như ngộ ra điều gì, nàng ta lao tới túm lấy ta: “Là ngươi phải không? Tất cả đều do ngươi!”
Xuân Từ lập tức đạp nàng ta ngã xuống đất. Sở Mộc Mộc gào lên: “Ngươi! Ta muốn giế//t ngươi, tất cả đều là lỗi của ngươi!”
“Đúng , chính ta. Ngày thứ hai sau khi ngươi đến Đông cung, ta đã cho ngươi uống thuốc. Mấy chục trượng đau lắm phải không? Thuốc mà ta dùng có cả thuốc tuyệt tử, không lẽ ngươi không thấy bụng mình đau sao? Ngươi đã dùng thuốc đó suốt một năm rồi.”
Sở Mộc Mộc không dám tin ta.
Ta thong thả rời đi, quay đầu lại : “Đừng để nàng ta chết quá thoải mái, hãy lăng trì nàng ta. Thi thể thì vứt vào loạn táng cương là .”
Một chuyến xuống nhân gian, chỉ trở thành trò cho thiên hạ, không để lại gì, ngay cả thi cốt cũng không giữ .
Sau khi ta chết, Chiếu Nhi nghe theo lời ta, không muốn hợp táng với Tấn Diệp, mà đưa thi cốt của ta về biên quan, chôn cất bên cạnh phụ thân ta.
Cả đời này, ta chỉ hối hận một điều, đó là không chết ở biên quan cùng phụ thân và huynh trưởng, không chiêm ngưỡng phong cảnh biên quan, cũng không biết họ đã oai phong trên lưng ngựa như thế nào.
Họ đã dùng cái chết để bảo vệ vinh quang của phủ Tấn Quốc công suốt trăm năm, ta không thể để một nữ chính xuyên không bình thường hoại tất cả.
Công lao của ta sẽ viết thành sử sách, và vinh quang của phủ Tấn Quốc công sẽ lưu truyền mãi mãi.
Bạn thấy sao?