Vì tia hy vọng duy nhất còn sót lại, hai người họ nhanh chóng lao vào đánh nhau.
“Nhìn kìa! Dưới chân ta có máu kìa, có thai mà như là nguy hiểm lắm!”
Một trận ầm ĩ thế là đủ.
Cái thai trong bụng Lưu Tâm cũng không giữ , đúng như mong muốn của ta.
Minh Phàm tức đến phát điên.
Con đường cứu sống cuối cùng bị ta dập tắt không chút do dự.
Anh ta không còn giữ mặt mũi nữa, chỉ tay vào mặt ta mà chửi như tát nước:
“Con đàn bà khốn nạn! Tôi phải ly hôn với !”
Nghe đến chữ “ly hôn”, Lưu Tâm lại đổi sắc mặt, lập tức phản đối.
“Anh chẳng sống bao lâu nữa, đến lúc chết thì tài sản tôi tự khắc sẽ hưởng.”
“Tôi chẳng dại gì ly hôn với cả!”
Tưởng rằng cưới Minh Phàm rồi sẽ sống đời sang chảnh, quyền uy.
Ai ngờ cha mẹ chồng lần lượt lên mặt đòi tiền, bay sạch mớ tiết kiệm và đồ hiệu ta tích góp .
Thứ thật sự rơi vào tay ta chẳng bao nhiêu, giờ mà dính vào gã phế vật này nữa thì càng lỗ.
Tôi hết mọi chuyện, trong lòng không có lấy một chút thương .
Một kẻ tiểu tam đi quyến rũ đàn ông đã có vợ.
Một tên đàn ông “bỏ vợ chê con” tham phú phụ bần.
Hai kẻ này đúng là sinh ra để xứng đôi vừa lứa.
Minh Phàm thất thần ngồi bệt dưới đất, còn tôi cũng định rời khỏi nơi đầy rắc rối này.
Nhưng ngay lúc tôi vừa quay lưng, ta lại nhanh tay kéo tôi lại.
“Gia Gia, em đừng đi! Em… em có thể cho mượn chút tiền không, …”
Còn chưa để ta hết câu,
Tôi đã nhanh chóng nhét tờ giấy siêu âm thai vào trong túi xách.
May mà tôi dáng người mảnh mai, mang thai hơn ba tháng mà bụng vẫn chưa lộ rõ.
“Minh Phàm, là tự nguyện từ bỏ tài sản chung vì Lưu Tâm. Em không có nghĩa vụ gì phải cứu .”
Anh ta siết chặt nắm , đau khổ tột cùng.
Tiền bạc trong nhà đều bị Lưu Tâm cuỗm sạch, bây giờ muốn chữa bệnh mà không còn một xu.
“Gia Gia, hồi đó bị ma quỷ ám mới chuyện ngu ngốc như .”
“Anh xin em, cho một cơ hội nữa đi! Người thật lòng … vẫn luôn là em!”
Minh Phàm cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị tiền bạc ruồng bỏ cay đắng đến mức nào.
“Nhưng cái mà em mất… lại là trái tim em đã trao đi!”
Tôi bật khinh bỉ.
Nhìn gã đàn ông đang quỳ gối năn nỉ trước mặt, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Giờ biết hối hận rồi hả? Vậy lúc trước ở đâu?
“Anh yên tâm, vì nghĩa cũ, em sẽ lo chi phí hậu sự cho .”
Tôi quay người bỏ đi,
Thì Minh Phàm đột nhiên ném ra một câu khiến tôi sững lại.
“Chẳng lẽ… em không muốn biết cha em chết thế nào sao?”
Cái gì cơ?
Ba tôi chẳng phải qua đời vì bệnh tim sao? Hồi đó chính Minh Phàm còn đưa ông đến bệnh viện mà.
Chẳng lẽ… còn có ẩn nào tôi chưa biết?
“Anh là có ý gì?”
“Chỉ cần em đưa tiền, sẽ cho em biết sự thật về cái chết của ba em.”
Tôi tức đến run người. Vì tiền, ta đúng là chuyện gì cũng dám bịa!
Tôi bình tĩnh lắc đầu, giọng lạnh tanh.
“Ba tôi đã yên nghỉ rồi, tôi không cần phải bị uy hiếp nữa.”
Tôi đếm thầm đến ba,
Khi sắp bước qua cửa bệnh viện, tôi mới nghe thấy hai từ đầy chấn vang lên sau lưng:
“Lưu Tâm!”
Là Lưu Tâm đã chết ba tôi!
Cô ta cũng nghe thấy, hoảng loạn lao đến bịt miệng Minh Phàm như phát điên.
Bạn thấy sao?