2
Sáng sớm hôm sau, tôi chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
Minh Phàm thấy liền chặn tôi lại.
“Em định đi đâu? Anh đã rồi, dạo này nên nghỉ ngơi cho khỏe mà.”
Tôi thản nhiên lùi lại một bước, giữ khoảng cách với ta.
Bộ mặt lạnh nhạt, vô đêm qua đã biến mất,
Thay vào đó lại là hình ảnh “người chồng lý tưởng” đang tiếp tục diễn vai.
“Ở nhà mãi em thấy ngột ngạt quá. Em nghĩ công việc vẫn hợp với em hơn.”
“Em định đến công ty à?”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt như bị dẫm phải đuôi của Minh Phàm, tôi càng thêm nghi ngờ.
Ngay sau đó, ta liền ôm tôi vào lòng, thì thầm lời ngọt ngào bên tai:
“Gia Gia, chúng ta không phải đã rồi sao? Về sau em lo việc nhà, lo bên ngoài.”
“Chúng ta phải nhanh chóng sinh con mà, không nỡ để em mệt mỏi đâu.”
Ha.
Buồn thật.
Giờ đến chạm vào tôi ta còn không muốn,
Còn bày đặt lấy lý do con cái ra để dỗ dành tôi.
“Tạm thời chỉ là người thay mặt em điều hành công ty, chắc chắn sẽ có người không phục.”
“Có em cùng xử lý công việc, họ mới không dám bàn ra tán vào.”
Dù sao thì công ty này mang họ Lý, không phải họ Minh!
Minh Phàm không còn cách nào, đành gượng gạo đi cùng tôi đến công ty.
Không ngờ tôi vừa ngồi vào ghế văn phòng, đã có một bóng người xông vào.
“Cô… Lý, sao lại ở đây?”
“Ồ? Câu này là ý gì? Tôi không nên có mặt ở đây à?”
Đây vốn là văn phòng tổng giám đốc của tôi.
Nếu không vì quá tin tưởng Minh Phàm, tôi đã không giao cả sản nghiệp lớn vào tay ta.
Tôi nheo mắt quan sát người phụ nữ trước mặt.
So với tôi, ngoại hình và vóc dáng ta đều tầm thường.
Phong cách ăn mặc cũng quê mùa, rẻ tiền.
Đặt trong đám đông chẳng ai buồn ý đến.
Chỉ có giọng the thé đó…
Khiến tôi lập tức nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua.
“Gia Gia, trước đây Lưu Tâm là thư ký của ba, cũng là nhân viên cũ của công ty.”
“Ba mất đột ngột, mới để ấy ở lại trợ lý cho .”
Tôi khẽ nhíu mày, ký ức chợt ùa về.
Lưu Tâm tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng trong nước,
Đáng ra có thể vào thẳng phòng kỹ thuật việc.
Vậy mà lại cố chấp ứng tuyển vị trí… thư ký riêng cho ba tôi.
Chỉ vì thấy ta nhan sắc tầm thường, tôi mới buông lỏng cảnh giác.
Không ngờ ta lại “rượu mời không uống, lại thích uống rượu ”.
Nhắm đến chồng tôi mới là mục đích thật sự!
Tôi lạnh sống lưng, bất giác hít sâu một hơi.
Ánh mắt như muốn đâm thủng Minh Phàm.
Nếu ta đã thay lòng đổi dạ, tìm một người hơn tôi thì còn có thể chấp nhận.
Nhưng cái thói cũ khó bỏ, con người này đúng là “chó không chê cứt thối”.
Bất cứ cái gì chưa ăn phải, hắn ta đều cho là thơm ngon!
Tôi bình tĩnh bảo Minh Phàm ra ngoài, cố để mình tôi lại với người phụ nữ kia.
“Với năng lực của mà chỉ trợ lý thì đúng là quá phí phạm rồi.”
Lưu Tâm lắc đầu, ánh mắt vô thức lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Sao lại thế chứ? Được việc bên cạnh Tổng giám đốc Minh là vinh hạnh của tôi.”
“Từ lâu tôi đã xem ấy như thần tượng. Anh ấy đã tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ trung thành với công ty.”
Nói đến đây, sự ngưỡng mộ trong mắt ta đã hoàn toàn không giấu nổi nữa.
Đều là phụ nữ, tôi hiểu rõ những toan tính nhỏ trong lòng ta.
Minh Phàm và ta đều xuất thân từ gia đình bình thường.
Anh ta từng bước tiến lên ngày hôm nay, chẳng qua là vì bám vào tôi – một bà chủ có tiền.
Có vẻ như Lưu Tâm cũng đang muốn đi lại con đường đó.
Tôi bật lạnh.
Bạn thấy sao?