Tôi quay mặt đi, cũng không thể kiểm soát nước mắt.
Đau lắm.
Đau đến không thở nổi.
Những thứ đã cắm rễ trong tim suốt mấy chục năm qua bị bứt ra một cách tàn nhẫn.
Mỗi lần xé rách, máu thịt như bị lôi theo, đau đến mức tôi muốn nghẹt thở.
“Sao lại khóc rồi?”
Thương Chước ngồi vào ghế phụ, nhận ra có gì đó không ổn.
Khi quay đầu lại, lập tức nhíu mày.
“Trình Tử, em vừa gì với Lâm Chiếu? Sao lại ấy khóc?”
Anh xuống xe, chen vào hàng ghế sau, giọng trầm xuống:
“Trình Tử, em qua ngồi xe của nhóm phù dâu đi.”
Trình Tử tái mặt, môi run run, Thương Chước với vẻ khó tin.
“Không nghe rõ lời sao?”
Giọng Thương Chước đanh lại, ra lệnh đuổi người.
Trình Tử lau nước mắt, đóng sầm cửa xe rồi bỏ đi.
Thương Chước kéo tôi vào lòng, giọng trở nên mềm mại:
“Bảo bối, nghe, em và ấy vừa gì ?”
Ngoài cửa sổ, tôi thấy bước chân Trình Tử khựng lại rõ ràng.
Giọng tôi run run: “Anh hiểu lầm ấy rồi, bọn em chỉ vài chuyện cảm về thôi.”
Thương Chước nhíu mày không hài lòng.
“Cô ấy bị điên à? Lúc này còn mấy chuyện đó, ảnh hưởng đến tinh thần của em thì sao?
Ngày mai em còn phải trang điểm, mắt sưng lên thì sao mà lên hình đẹp …”
Giọng lớn đến mức vang ra ngoài cửa sổ.
Từng lời giống như con dao cùn, đâm vào lưng Trình Tử, ép ấy phải đi nhanh hơn.
7
Ngày cưới.
Lâu đài nguy nga, thảm cỏ trải dài.
Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, ngồi trên cỗ xe ngựa trang trí đầy hoa tiến vào lễ đường.
Tiếng vó ngựa lộc cộc hòa với giai điệu piano du dương.
Thương Chước mặc bộ vest bảnh bao, đứng trên thảm cỏ, ánh mắt rạng rỡ chờ đợi tôi.
Tôi đặt tay lên tay , bước xuống xe ngựa.
Cùng tay trong tay, từng bước tiến về sân khấu.
Những cánh hoa bay lả tả, bướm dập dìu, tiếng vỗ tay rền vang.
MC bắt đầu buổi lễ, sau đó Thương Chước rời kịch bản, dành mười phút để tỏ với tôi.
Tôi thấy cằm run lên, đôi tay cũng run rẩy.
Đến cuối bài , mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
Anh nhắc đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Nhắc đến ngày chúng tôi xác định cảm.
Nhắc đến từng khoảnh khắc ấm áp trong mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng trong đầu tôi chỉ hiện lên câu hôm đó, bên bể bơi:
“Nhưng vì ấy mà giữ mình trong sạch, tôi không .”
Nước mắt tôi rơi xuống đúng lúc Thương Chước ôm tôi vào lòng.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập loạn trong lồng ngực.
Anh vừa căng thẳng, vừa hạnh phúc.
Tôi nghĩ, tôi thật lòng.
Lời thề của là thật.
Nhưng sự phản bội cũng là thật.
Hai thứ mâu thuẫn ấy cùng tồn tại.
MC đọc lời kết thúc phần lễ buổi sáng.
Phần trao lời thề dời sang buổi tối.
Điều này khác với kịch bản buổi tổng duyệt.
Thương Chước bất ngờ MC.
Tôi kéo nhẹ tay áo , khẽ :
“Là ý của em.”
Buổi tối, giữa khung cảnh đầy hoa và ánh sáng lung linh.
Tôi vào ánh mắt rạng ngời của Thương Chước và :
“Em không đồng ý.”
MC sững sờ, khách mời bàng hoàng.
Ánh hạnh phúc trong mắt Thương Chước lập tức biến thành ngỡ ngàng, rồi dần dần thành cơn giận dữ.
Anh tôi chằm chằm, còn tôi bình thản lại.
Tiếng chuông đồng hồ điểm đúng tám giờ, ánh đèn trên trần vụt tắt, pháo hoa bừng sáng bên hồ phía xa.
Những màu sắc và hình dạng của pháo hoa đan xen, nở rộ trên bầu trời, rực rỡ mà đẹp đẽ.
Chúng rơi xuống mặt hồ, mờ ảo như trong mơ.
Tôi ngắm một lúc, rồi tháo váy cưới, nhẹ nhàng bước xuống khỏi sân khấu.
Buổi lễ mà tôi đã dành hết tâm huyết chuẩn bị, cẩn thận chăm chút từng chi tiết, cuối cùng cũng kết thúc.
8
Thương Chước chặn tôi lại ở lối vào lâu đài.
Gương mặt tối sầm, còn hơn cả màn đêm.
“Lâm Chiếu, em có ý gì đây?”
Tôi bình thản .
Lạnh nhạt ra câu đã đâm vào tim tôi suốt bao ngày qua:
“Tôi thật sự Lâm Chiếu, ấy là người duy nhất tôi muốn cưới.
Nhưng vì ấy mà giữ mình trong sạch, tôi không .”
Thương Chước sững người, rồi lập tức lửa giận bùng lên trong ánh mắt .
“Ai với em?
Là Trình Tử à? Có phải ta không?”
Tôi bật khẩy: “Hóa ra cũng không chịu nổi cảm giác bị phản bội nhỉ?
Vậy tại sao có thể ngang nhiên phản bội tôi như thế?”
“Rốt cuộc là ta, đúng không?”
“Không.” Tôi lạnh nhạt đáp. “Tôi tự nghe thấy, ở Lan Đình.”
Ánh mắt Thương Chước trở nên u ám, giọng càng thêm lạnh lùng:
“Em nghe thấy những gì?”
“Em biết hết mọi chuyện rồi mà vẫn nhịn không , chỉ để hôm nay mất mặt thế này? Lâm Chiếu, em đúng là giỏi thật.”
Tôi mỉm nhạt: “Thương Chước, quá tự tin rồi.
“Anh có đoán tại sao tôi dời phần lời thề đến cuối buổi lễ không?”
Thương Chước nhíu mày, đôi mắt nheo lại, ánh lên vẻ sắc bén.
“Bởi vì tôi muốn đi trọn vẹn qua buổi lễ này. Tôi muốn ngắm pháo hoa tối nay.
“Tôi đã dừng công việc, dành cả năm để chuẩn bị cho đám cưới này.
“Thiết kế thay đổi đi thay đổi lại, chạy khắp nơi để liên hệ với những nghệ nhân cắm hoa, nghệ nhân giấy.
“Tìm vật liệu, việc với các công ty đạo cụ, đảm bảo từng chi tiết phải thực hiện một cách hoàn hảo nhất.
“Váy cưới thử hơn trăm bộ, giày cưới đổi vô số đôi, trang điểm thử hàng chục lần.
“Thương Chước, sẽ không còn người đàn ông nào khiến tôi sẵn sàng bỏ ra từng ấy tâm huyết để tổ chức một lễ cưới nữa đâu.
“Đây có thể là lễ cưới duy nhất trong đời tôi.
“Trọn vẹn đi qua nó, đối với tôi, còn quan trọng hơn cả việc khiến mất mặt.
“Anh không nhận ra sao? Hôm nay, toàn bộ máy quay trong lễ cưới chưa từng lấy nét vào .
“Lễ cưới này, tôi chỉ cần những thước phim của riêng tôi.”
Khuôn mặt Thương Chước tối sầm lại, môi mím thành một đường thẳng.
Đôi mắt đen như muốn thiêu đốt tôi.
“Ý em là, em muốn kết thúc với ?”
Tôi hít một hơi sâu.
“Tôi nghĩ câu ‘Tôi không đồng ý’ đã rất rõ rồi.”
Thương Chước im lặng một lúc, giọng run rẩy: “Lâm Chiếu, em nghĩ kỹ đi.
“Rời khỏi , em sẽ không tìm ai có điều kiện tốt hơn đâu.”
Tôi nhẹ.
“Tại sao phải tìm? Tôi có công việc, có tiền tiết kiệm, có đầu óc và năng lực.”
“Tôi một mình vẫn sống đầy đủ và hạnh phúc.”
“Anh không cần hôn nhân để củng cố sự nghiệp.
“Tương tự, tôi cũng không cần hôn nhân để hoàn thiện bất cứ điều gì của mình.”
Gương mặt Thương Chước lạnh lùng, quai hàm siết chặt.
Ánh đèn trắng nhợt rọi xuống vai , trông như phủ một lớp sương giá.
“Lâm Chiếu, em sẽ hối hận.”
“Tôi sẽ không hối hận.”
Tôi quay lưng, ngẩng cao đầu, bước đi trên con đường sỏi nhỏ.
Dáng vẻ tự tin nước mắt vẫn chảy dọc theo cằm, rơi xuống con đường tôi vừa đi qua.
9
Tôi ở khách sạn ba ngày.
Rút sim điện thoại, xóa hết các ứng dụng mạng xã hội.
Ba ngày sống như một con cá khô, không gì cả.
Lúc rời khỏi khách sạn, tôi cảm giác mắt mình như không thể tập trung nữa.
Tôi gọi xe, đến nhà Thương Chước.
Thảm đỏ trên bãi cỏ bị xé toạc, chữ “Hỷ” trên cổng sắt bị giật xuống, vò nát rồi vứt dưới đất.
Biệt thự vắng tanh, khắp nơi đều có dấu hiệu bị hoại.
Ghế sofa nghiêng ngả, bình hoa vỡ vụn khắp sàn.
Có vẻ Thương Chước đã nổi cơn thịnh nộ ở đây.
Tôi bước nhẹ lên lầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Phần lớn đồ của tôi đều do Thương Chước mua, để lại chúng thì thứ tôi có thể mang đi chẳng còn bao nhiêu.
Chỉ cần một chiếc vali là đủ.
Khi kéo vali xuống lầu, tôi chạm mắt với Thương Chước.
Anh nằm ngửa trên sàn phòng khách, tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay, ta rít một hơi, rồi dập tắt trên sàn nhà.
Gương mặt góc cạnh của , ẩn hiện sau làn khói trắng mờ ảo, mang một vẻ đẹp vừa hoang đường vừa suy đồi.
Tôi nín thở, bước nhanh xuống cầu thang.
“Đừng đi…”
Khi tôi bước qua, Thương Chước cất giọng khàn đặc.
Tôi không dừng lại.
Bạn thấy sao?