Khi rời khỏi Lan Đình,
Ánh trăng treo cao trên đầu, cái lạnh bao trùm lấy cơ thể.
Tôi nhớ lại những chuyện cũ giữa tôi và Thương Chước.
Năm 25 tuổi, tôi trở thành nhà thiết kế chính tại công ty thiết kế tiệc cưới số một Bắc Hoài.
Trong một lần phụ trách trang trí tiệc cưới ở trang viên của Yến Thành Chu,
Vì thức đêm liên tục, tôi bị hạ đường huyết, ngã thẳng vào đài phun nước sâu nửa mét.
Thương Chước cờ đi ngang, đã cứu tôi.
Anh bế tôi lên trong tư thế công chúa, nước nhỏ từ lông mày xuống, ánh mắt sâu thẳm tôi khiến tim tôi rung ngay tức khắc.
Tôi tìm hiểu về gia thế nhà , cùng những lời đồn về sự đào hoa của , và quyết tâm kiềm chế bản thân.
Nhưng Thương Chước bỏ hết mọi thói xấu, kiên nhẫn theo đuổi tôi suốt một năm trời.
Sự theo đuổi của vừa lịch sự, vừa chân thành, lại rất chu đáo.
Năm đó, vào đêm giao thừa, tôi về quê thăm mộ bố mẹ, giữa đường điện thoại hết pin.
Chỉ mất liên lạc ba tiếng, Thương Chước đã lo lắng tôi ngất xỉu ở nơi hoang vắng, lái xe mấy trăm cây số đi tìm.
Anh mặc chiếc áo mỏng đứng trên bờ ruộng, nghẹn ngào lau nước mắt, gào khản cổ gọi tên tôi.
Khi đó tôi đã nghĩ:
Bố mẹ ơi, cả đời này, con chỉ muốn có ấy.
Ba năm nhau, tôi chưa từng cảm thấy của Thương Chước phai nhạt.
Anh có thể quỳ một gối thử giày cho tôi giữa trung tâm thương mại đông người.
Có thể tìm thuốc bắc chữa đau bụng kinh, đích thân canh bếp sắc thuốc cho tôi.
Trước khi đưa tôi ra mắt gia đình , chuẩn bị đầy đủ tâm lý để tôi không chịu bất kỳ tổn thương nào.
Anh cũng đưa tôi đến những buổi tiệc danh giá trong giới thượng lưu, tự hào và thẳng thắn giới thiệu tôi.
“Đây là vị hôn thê của tôi, Lâm Chiếu, nhà thiết kế chính của ArtGrn.
Mọi người có thể gọi ấy là Lâm tiểu thư.
Cô ấy rất giỏi, đã đoạt vô số giải thưởng thiết kế, từng thiết kế lễ cưới thế kỷ của Công nương NewYork.
Lịch đặt chỗ của ấy đã kín đến năm sau.
À không, phải là sau năm sau, vì năm sau chúng tôi tổ chức đám cưới.
Đám cưới lớn, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho mọi người!”
Tình của quá nồng nhiệt, quá hoàn hảo.
Vì thế, khuyết điểm này mới trở nên dữ tợn và chí mạng đến .
Tôi đến khách sạn và khóc một trận đau lòng.
Tôi không ngừng an ủi bản thân, chẳng phải chỉ là bị đâm sau lưng sao?
Chẳng phải chỉ là gặp phải một kẻ tồi tệ sao?
Đám cưới chưa tổ chức, giấy chứng nhận chưa ký, mọi thứ vẫn còn kịp.
Bỏ đi thật xa, rời khỏi nơi này.
Rời xa những con quỷ đó.
Nhưng, người sai đâu phải là tôi, tại sao tôi phải lặng lẽ rời khỏi sân khấu?
Tôi phải trả thù!
Hơn nữa, cần phải xem lại là tầm và lựa chọn của tôi, chứ không phải sự chân thành hay lòng tốt của tôi.
Tôi không sai.
Tôi rất ổn.
5
Ngày hôm sau, khi buổi tổng duyệt đám cưới diễn ra, tôi đã về biệt thự từ sớm.
Lúc Thương Chước đến đón, tôi đã dọn dẹp xong cảm của mình.
Nhưng vẫn nhận ra đôi mắt sưng húp của tôi.
“Đêm qua khóc à?”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt tôi.
Tôi thấy buồn nôn: “Đêm qua nhớ bố mẹ thôi.”
Thương Chước mỉm , quỳ xuống giúp tôi thay giày.
“Bác trai bác ở trên thiên đường sẽ chúc phúc cho chúng ta.”
Nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu , tôi bỗng muốn hỏi:
Nếu đã không thể chung thủy, tại sao còn muốn cưới tôi?
Anh không biết tôi không thể chấp nhận sự phản bội sao?
Khi và Trình Tử lén lút sau lưng tôi, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày tôi biết sẽ đau đớn đến nhường nào sao?
Cuối cùng, tôi cắn chặt răng, nuốt hết những câu hỏi đó vào lòng.
Thương Chước vẫn hạnh phúc tuyên bố với cả thế giới rằng sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng nhất để cưới tôi.
Tôi sẽ tự tay biến lễ cưới ấy thành một vở hài kịch lố bịch.
Và Thương Chước, sẽ là hề đứng giữa sân khấu.
Buổi tổng duyệt kết thúc vào buổi chiều.
Trước khi rời đi, tôi bảo Thương Chước và Trình Tử ra xe đợi trước.
Tôi đi tìm trợ lý của mình.
Đám cưới trị giá hàng triệu này là do tôi thiết kế, còn ấy phụ trách điều phối.
Nói chuyện xong, ấy đầy vẻ lo lắng, muốn rồi lại thôi.
Tôi giả vờ không thấy.
Tôi biết cầu của mình là quá đáng.
Những thay đổi vào phút cuối như thế này có thể đảo lộn tất cả.
Nhưng tôi đã từng hơn trăm đám cưới, gặp không ít dâu đỏng đảnh và khó chiều hơn tôi.
Khi tôi là dâu, tại sao tôi lại không thể đòi hỏi một lần?
6
Khi trở lại xe, tài xế đã biến mất.
Thương Chước ngồi ghế phụ, còn Trình Tử ngồi ghế sau.
Bầu không khí vẫn khó xử như mọi khi.
Tôi đôi môi hơi sưng của Trình Tử, khẽ mỉa mai.
Thì ra những lần trước mặt đỏ tía tai của họ là vì trốn sau lưng tôi hôn nhau đến đỏ mặt…
Vậy mà tôi còn ngây thơ nghĩ họ đang cãi nhau.
Tôi ngồi vào ghế sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Tài xế đâu?”
Thương Chước trả lời: “Đi vệ sinh rồi, để gọi ngay.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Thương Chước quay người lại, đưa cho tôi chiếc bình giữ nhiệt.
Hương vị lê chưng đường phèn thoang thoảng.
“Mệt lắm hả?”
Anh dịu dàng hỏi.
Rồi sang Trình Tử, giọng ra lệnh: “Trình Tử, lên ghế trước ngồi.”
“Đừng mà.”
Tôi mở mắt, nắm lấy tay Trình Tử, quay sang ấy, rạng rỡ.
“Em còn bao nhiêu chuyện muốn riêng với Tiểu Cam Tử đây này.”
Thương Chước không hài lòng nhíu mày: “Có chuyện gì mà không nghe ?”
Nụ tôi càng thêm rạng rỡ.
“Tất nhiên là xấu rồi. Anh mà nghe thì thể nào cũng đuổi Tiểu Cam Tử xuống xe.”
Thương Chước hừ một tiếng.
“Tiểu nhạc mẫu à, có phản đối cuộc hôn nhân này thế nào thì tôi và Lâm Chiếu cũng đã tu thành chính quả rồi. Sau này, nhớ giữ miệng chút nhé.”
Trình Tử như đoán điều gì đó, không còn phản ứng sắc bén như mọi khi.
Mặt ấy cứng lại, có chút chột dạ tôi.
Tôi ghé sát tai ấy, thì thầm:
“Tối qua, tôi đã đến Lan Đình.”
Trình Tử khẽ rùng mình, nắm tay tôi lại như bị điện giật mà buông ra.
Tôi đoán tối qua ấy đã ở chỗ Thương Chước, dò hỏi ta xem tôi đã thử lòng như thế nào.
Nhưng ấy không dám hành quá rõ ràng.
Cô ấy chỉ biết tôi đã thử Thương Chước, không biết tôi đã biết những gì.
Vì cả ngày hôm nay, ấy chỉ cố gắng thăm dò tôi.
Tôi bật , cố kìm nén cơn đau nhói trong tim, giọng ác ý:
“Tôi đã thấy hết rồi, mọi chuyện của các người, sự phản bội của các người.
“Tiểu Cam Tử thân , người thân tốt nhất của tôi. Cô đúng là tốt quá mà!”
Trình Tử siết chặt vạt váy, quay mặt đi, tôi giữ chặt lấy cằm ấy, ép phải lại.
Cô ấy về phía Thương Chước cầu cứu.
Nhưng ta không thấy.
Ngoài cửa sổ có bậc trưởng bối chào , mở cửa xe bước xuống.
Trình Tử định xuống theo, tôi nắm lấy cổ tay ấy.
“Chạy gì chứ?”
Tôi lạnh giọng: “Chẳng phải mọi chuyện đang diễn ra đúng như tính toán sao?
“Tôi phát hiện hai người phản bội ngay trước đám cưới, tôi chia tay, thay thế tôi.
“Đến mức tự khai ra mà không sợ, tôi tận mắt chứng kiến lại có gì đáng sợ chứ? Kết quả chẳng phải vẫn sao?”
Trình Tử ngừng giãy giụa, quay lại, cắn môi tôi.
Tôi hít sâu để bình tĩnh, chậm rãi:
“Cô biết tôi đã thử Thương Chước, hôm nay vẫn dám đến buổi tổng duyệt, không phải là muốn thăm dò thái độ của tôi sao?
“Vậy tôi rõ thái độ của mình cho nghe luôn!
“Tôi sẽ không theo kế hoạch của đâu. Tôi sẽ kết hôn với Thương Chước, sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Trình Tử, tôi nở nụ đầy chế nhạo.
“Cô không tin chuyện lãng tử quay đầu, thì chị đây cũng không tin.
Nhà giàu nào mà chẳng như nhau, trong nhà một người, ngoài kia một đống?
Cô nghĩ tôi không hiểu rõ điều đó trước khi quyết định cưới Thương Chước sao?
Nhưng thì sao? Cô rung với Thương Chước rồi à?
Nhưng liệu ta có thực sự để trong lòng không?
Dù chỉ là với tư cách tiểu tam, chứ không phải… một món đồ chơi?
Đừng với tôi là tin những lời ngon ngọt của ta đấy nhé?
Cô có tin không, nếu tôi ra chuyện tối qua, Thương Chước sẽ lập tức đá ra khỏi xe.
Rồi ta sẽ quỳ dưới chân tôi, cầu xin tôi tha thứ.
Sau đó, có thể vì cảm thấy có lỗi với tôi, ta sẽ càng trân trọng tôi hơn vài năm nữa.
Vậy đoán xem, ta sẽ đối xử với như thế nào?”
Mắt Trình Tử đã ngấn đầy nước.
Tim tôi thắt lại, hít sâu một hơi, vẫn không kìm , nghẹn ngào :
“Cô vì một người như ta mà phản bội hai mươi năm của chúng ta sao?”
Trình Tử cúi đầu, ôm lấy bản thân, dùng tay bịt kín tai.
Bạn thấy sao?