9.
Nhưng niềm vui của ta không kéo dài lâu.
Vì chỉ sau đó không bao lâu, xe bị đụng.
May mà không có gì nghiêm trọng, tôi vẫn sợ hãi ôm chặt Tiểu Bảo trong tay.
Thằng bé cầm đồ chơi, ngơ ngác nhìn tôi.
Tài xế xuống xe kiểm tra, cửa xe đối diện mở ra, một người đàn ông trung niên bước từ trên xe xuống.
Trong lúc cả hai bên thương lượng, kính cửa sau từ từ hạ xuống, để lộ ra một gương mặt điển trai với đường nét đầy sắc bén.
Người đàn ông kia nhíu mày, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay mạnh mẽ hững hờ đặt trên khung cửa.
Hắn gõ nhẹ ngón tay thon dài, ánh mắt lướt qua tài xế rồi dừng lại ở ghế sau nơi chúng tôi đang ngồi.
Tiết Sưởng cũng thấy.
Ánh mắt ta một chút rồi lập tức mở cửa xe bước xuống, đi vòng ra phía sau xe đối diện.
Rõ ràng là bọn họ có quen biết với nhau.
Tiết Sưởng đi đến chào hỏi, trong suốt quá trình đó, một người đứng bên ngoài, một người ̣i ngồi yên trong xe không buồn động đậy.
Tôi bế Tiểu Bảo nhìn ra bên ngoái, thằng bé nằm trên cửa sổ kính, hai mắt mở to, cầm đồ chơi đập vào kính xe.
Tiếng ồn thu hút sự ý của hai người đối diện.
Tiết Sưởng quay đầu lại , thêm mấy câu xã giao, cuối cùng người trong xe cũng đưa tay ra, lịch sự bắt tay với ta.
Lúc ta quay ̣i xe, tôi ́ ý mỉa mai: “Ăn của nhà tôi nhiều thế mà vẫn không thể thẳng lưng mà sống được à?”
Anh ta chỉnh lại bộ vest, không chút cảm nói: “Đường Lịch, giờ chọc giận tôi không có lợi cho đâu."
Tiểu Bảo vẫn đang đập kính, còn kêu lên mấy tiếng “A” be bé.
Cuộc xung đột chưa kịp bắt đầu đã vội lắng xuống.
Giải quyết xong sự cố trong hòa bình, hai tài xế trở lại xe của mình.
Khi xe rời đi, tôi ngẩng đầu, vừa đúng lúc thấy ánh mắt của người đàn ông trong xe nhìn về hướng này.
Trên đường về, tôi và Tiết Sưởng cũng không còn với nhau thêm lời nào nữa.
Tôi ra ngoài lúc trời sáng, trở về trời đã tối đen.
Biệt thự rộng lớn tựa như một con quái vật im lặng, lẳng lặng tọa trong bóng tối.
Ánh đèn mờ ảo từ đèn đường rọi xuống, còn có thể nhìn thấy một vài loại côn trùng không rõ đang tụ ̣i dưới đó.
Tiểu Bảo ̣i ngủ rồi, bé con dựa vào cổ tôi, nhịp hít thở lên xuống đều đặn.
Tiết Sưởng đi trước, mở cửa ra.
Phòng khách vốn nên sáng ánh đèn giờ đây lại tối tăm.
Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng , gấp sách lại, ra phía cửa: "Em đợi lâu lắm rồi đấy, đồ hết rồi này."
Giọng mang theo sự yếu đuối thường ngày, dáng vẻ đầy nhu nhược.
Tiết Sưởng đi tới: "Không phải đã không cần đợi về rồi sao."
Người phụ nữ đứng lên, thoải mái ôm lấy cánh tay ta: “Ai thèm đợi , em chỉ đọc sách chút thôi mà trời đã tối rồi."
"Lên phòng trước nhé, em có chuyện cần bàn với .” - Cô ta coi tôi như không khí, ôm cánh tay Tiết Sưởng đi lên tầng.
"Cao tổng của tập đoàn Vạn Thắng vừa gửi email, hẹn chúng ta ngày mai đến dự tiệc…”
Âm thanh của ta dần biến mất sau cánh cửa thang máy.
Bạn thấy sao?