Chạm Mặt Người Yêu [...] – Chương 25

Hy vọng chỉ cách một cánh tay, tôi không thể với tới.

 

Những hình ảnh trong ký ức dồn dập ùa vào tâm trí tôi.

 

Thế giới như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng tim tôi đập.

 

Chết ở đây sao?

 

Không, tôi không cam tâm chết như !

 

Tôi còn có con trai, còn có Hà Xuyên Đình đang đợi tôi tôi!

 

Tôi gắng sức bơi ra, cảm giác nghẹt thở ập đến, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt.

 

Trước khi cạn kiệt hoàn toàn sức lực, hình ảnh tôi thấy cuối cùng là gương mặt của Hà Xuyên Đình.

 

Không phải ảo giác, tôi thực sự thấy hắn.

 

Hà Xuyên Đình tựa như một vị thần đến cứu rỗi tôi, sau khi đưa lên bờ, tôi hổn hển ôm chặt lấy , hoảng sợ bật khóc: “Em, em suýt nữa thì chết đuối thật rồi!”

 

Tiết Sưởng cũng kéo ra ngoài.

 

Xoa dịu cảm của tôi xong, hắn đi đến bên cạnh, lôi Tiết Sưởng đang thoi thóp trên mặt đất lên, bắt đầu không ngừng xuống.

 

Những người xung quanh không ai dám lên tiếng ngăn cản.

 

Cho đến khi thấy Tiết Sưởng sắp bị đánh chết, cảnh sát bên cạnh mới lên tiếng ngăn lại: “Ngài Hà, ngài Hà! Chúng ta bình tĩnh chút, đừng gì phạm pháp!”

 

Hà Xuyên Đình ném Tiết Sưởng xuống đất, vẫn chưa vừa lòng, lại đá thêm một cú: “Mày phải sống, để còn đi chịu tội!”

 

Hắn quay người bế tôi lên, Tiết Sưởng nằm trên cỏ, mắt mở to, mũi và miệng đều đang chảy máu.

 

Anh ta tôi chằm chằm, như thể qua tôi, ta có thể thấy tất cả những gì đã mất.

 

Tin tức về bản án của Tiết Sưởng công bố vào mùa thu năm sau.

 

Anh ta bị kết án hai mươi năm tù giam vì nhiều tội danh.

 

Trước khi ta vào tù, tôi đã đến gặp ta.

 

Giống như mọi tù nhân khác, ta mặc bộ đồ tù, tay bị còng, tóc cắt ngắn, vẻ mặt gầy gò, má hõm vào.

 

Tôi hỏi ta: “Hối hận không?”

 

Anh ta nuốt nước miếng, tôi qua lớp kính, khẽ : “Có hối hận.

 

“Nhưng tôi không còn đường lui nữa rồi.”

 

“Đường Lịch, ngay từ đầu, tôi chỉ muốn xứng với em mà thôi.”

 

Nói thêm cũng vô ích.

 

Tôi và Hà Xuyên Đình tổ chức đám cưới vào mùa thu năm đó, Tiểu Bảo phù dâu, còn kéo váy của một bé khiến bé khóc um lên.

 

Thấy mình ra chuyện, nhóc con vội vã dỗ dành bé, hai bàn tay nhỏ bé lúng túng không biết phải gì, không thể ôm hay vỗ về, chỉ có thể quay lại cầu cứu ba mình.

 

Hà Xuyên Đình khổ, đến gần, quỳ xuống dạy con trai cách xin lỗi.

 

Những người của hắn bên cạnh cảm thán: “Lấy vợ rồi như biến thành người khác, trước đây cậu ta đâu có như này.”

 

“Bằng không sao gọi là đích thực? Tất cả phụ nữ trên thế giới đều như nhau, chỉ có chị dâu của chúng ta là khác.”

 

Bọn họ như hiểu điều gì đó, cùng ầm lên.

 

Hà Xuyên Đình không biết từ đâu lấy ra một món đồ chơi trẻ em, là một cái búa hơi.

 

Hắn đi qua, liên tục gõ mình: “Các cậu kiềm chế chút đi, để tôi lấy vợ đã, các cậu mà cho ấy sợ bỏ chạy, thì xem tôi xử lý các cậu thế nào!”

 

Mọi người vui vẻ.

 

Hà Xuyên Đình tranh thủ thì thầm vào tai tôi: “Hai năm nữa, mình lại sinh một em cho Tiểu Bảo nhé.”

 

Tôi ôm cổ , đáp lại: “Xem thể hiện thế nào.”

 

Hắn lớn, bế tôi lên, khiến cả đám đông kinh ngạc ồ lên.

 

Tôi hạnh phúc chôn đầu vào ngực .

 

Cuộc sống của tôi đã sớm sụp đổ, là Hà Xuyên Đình dùng lòng tin và từng chút một xây ghép lại.

 

Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi nhận hai tin báo.

 

Một là ba tôi vì hành vi cải tạo tốt trong tù mà giảm án, có thể sẽ ra tù về nhà trong nửa năm nữa.

 

Hai là tin về cái chết của Tiết Sưởng.

 

Di vật của ta gửi đến tay tôi, là một bức ảnh cũ.

 

Khi đó, hai gương mặt còn non trẻ dựa vào nhau, sự ngọt ngào cũng dường như sắp tràn ra khỏi bức ảnh.

 

Phía sau bức ảnh, là một dòng chữ nhạt màu, ghi: “Đường Lịch Tiết Sưởng.”

 

Nhưng qua nhiều năm, bên dưới đã có thêm một dòng chữ khác: “Tiết Sưởng Đường Lịch”, cuối cùng còn thêm ba từ: “Xin lỗi em.”

 

Tôi đã đốt bức ảnh đó.

 

Khi nó cháy thành tro, sự căm ghét và bất mãn tích tụ trong lòng tôi bấy lâu nay cũng dần tiêu tan theo nó.

 

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, cũng không còn căm ghét ta nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...