Bức ảnh đăng vào buổi tối, đúng vào đêm Tiết Sưởng bị bắt vì ́i xe khi say rượu ra hậu quả nghiêm trọng.
Sau khi tai nạn, ta bỏ chạy, trở thành đối tượng truy nã của cảnh sát.
Tốc độ sụp đổ của bọn họ còn nhanh hơn tôi tưởng, tôi không khỏi cảm thán về khả năng của Hà Xuyên Đình.
Tôi không hiểu hắn thế nào mà có thể âm thầm thiết lập ra được một kế hoạch chặt chẽ như .
Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cách trực tiếp và thô bạo nhất.
Chết chùm.
Bởi vì tôi không gì , chỉ có thể kéo bọn họ chết chung.
Khi tin Tiết Sưởng đang trốn truy nã truyền đến, tôi và Hà Xuyên Tinh đang nghỉ dưỡng.
Tôi nằm dưới ô che nắng, hai ba con nô trong hồ bơi.
Hà Xuyên Tinh đang nhỏ giọng dạy nhóc con điều gì đó.
Nhóc con từ hồ bơi bò lên, vui vẻ mang một bông hoa nhỏ đến tặng tôi.
Thằng bé giơ tay lên, non nớt nói với tôi: “Mẹ, kết hôn.”
Hà Xuyên Tinh hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài: “Ái! Không phải đâu, nhóc con!”
Nhưng tay hắn ̣i trượt tay, ngã ̣i vào bể bơi.
Tôi thấy hắn quẫy đạp lung tung trong bể bơi, vội vàng hốt hoảng lao xuống.
Tôi vừa mới xuống nước, một đôi tay mạnh mẽ đã bắt lấy eo tôi, Hà Xuyên Đình hôn lên môi tôi, kéo hai chúng tôi lên khỏi mặt nước, dựa người vào thành hồ bơi.
Tôi hoảng hốt mắng hắn: “Anh ̀m em sợ chết khiếp đấy!”
Hà Xuyên Đình lại ranh mãnh,chẳng biết từ đâu, hắn lấy ra một chiếc nhẫn đính hôn.
Hắn nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn vào, kích cỡ hoàn hảo, hắn ngắm một lúc lâu rồi hôn lên chiếc nhẫn: “Em xem, trời định luôn rồi này.”
"Chúng ta kết hôn nhé, Hà phu nhân."
Bài đăng tiếp theo tôi đăng lên trang cá nhân, ̀ hình ảnh mười ngón tay giao nhau, ngón áp út lóe lên ánh sáng từ chiếc nhẫn.
Sau kỳ nghỉ, tôi lại đến thăm Ôn Tĩnh.
Tiết Sưởng vẫn đang chạy trốn, tài sản đã bị phong tỏa, hầu hết những gì thuộc về ta cũng đều có liên quan đến Tiết Sưởng và Cao Kỳ.
Ôn Tĩnh giờ không thể sống trong căn biệt thự kia nữa, thậm chí, tiền để bảo trì, ta còn không trả nổi.
Giờ ta tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết sống lay lắt trong một bệnh viện nhỏ.
Không cần tôi phải xoáy thêm vào nỗi đau, Cao phu nhân, người vốn đã nhịn đủ, sẽ tận tình chăm sóc cho ta.
Lúc tôi đến, Ôn Tĩnh đang ngồi trên giường bệnh, đờ đẫn ra ngoài.
So với lần gặp trước, giờ đây ta gầy như ma như quỷ, hốc mắt sâu hoắm, răng nhô ra, tóc thưa đến đáng thương, ngay cả khi nằm trên giường cũng phải đội mũ để che đi.
Cô ta có vẻ không nhận ra tôi, thêm vài lần, biểu cảm chết lặng mới có chút thay đổi.
Tôi lấy kẹo cưới từ trong túi ra, đặt bên giường của ta: "Cũng không muốn gửi thiệp mời cho , thôi thì gửi chút không khí vậy?”
Cô ta mở to mắt, không ngừng thở hổn hển.
"Không cần phải tôi với ánh mắt căm thù như đâu." 0 Tôi mỉm , từ từ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: "Trong này có một khoản tiền, có thể dùng nó để cứu mạng mình."
"Điều kiện là, cho tôi biết Tiết Sưởng lúc này ở đâu?"
Tiết Sưởng vẫn đang trốn chui trốn lủi ở một xó nào đó, không ai biết được.
Nhưng Ôn Tĩnh chắc chắn không thể không biết.
Bạn thấy sao?