“Bỉ ổi.” Anh ta tự giễu: “Em không nên trở về, càng không nên ở lại chờ tôi xuất hiện trong thương trường.”
“Đường Lịch, tôi vẫn muốn có em.”
Anh ta lạc vào suy nghĩ của mình, bắt đầu lung tung: “Bắt đầu lại nhé... cả đời phía sau còn dài như cơ mà...
“Là ba em sai trước, giờ ông ta đã nhận hình xứng đáng rồi.”
“Đường Lịch, nếu em thích trẻ con như thế, sau này chúng ta ̣i sinh một đứa…”
“Chúng ta cần phải gửi đứa bé này đi đi, em thích trẻ con thì chúng ta tự sinh một đứa có được không?”
“Cho tôi một cơ hội để đối xử tốt với em lần nữa có được không?”
Tôi suýt thành tiếng, đến giờ Tiết Sưởng vẫn cho rằng thằng bé chỉ ̀ công cụ trong tay tôi.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Đường tiểu thư kiêu ngạo ̣i sinh ra một đứa con mà thậm chí chính còn không biết ba đứa nhỏ ̀ ai.
Hoặc có thể, ta thực sự cho rằng, Đường Lịch mấy năm trước còn si mê ta đến mức có thể nguyện chết vì ta, ̣i sinh ra đứa con của người đàn ông khác.
Đường Lịch có thể không có trang sức, không có xe sang hay quần áo đẹp, có thể sống lang thang trên phố với cái bụng đói, có thể sống trong trạng sinh hoạt tệ hại, có thể bị số phận trêu ngươi, chèn ép.
Nhưng tuyệt đối không thể sa đọa, không thể mất đi sự trong trắng từng có.
Đường Lịch phải luôn ta, hoặc thậm chí ̀ ghét ta cũng được, bằng trái tim đơn giản và kiên định nhất.
Tôi bước đến gần, túm lấy ̉ áo của ta, tặng cho ta thêm một cái tát nữa: “Đừng mơ tưởng nữa, tôi đã có con của tôi rồi.”
Tiết Sưởng bị tôi tát đến lệch cả một bên đầu, vẻ mặt ngơ ngác, đờ đẫn.
Tôi kéo tay , đặt lên bụng mình qua một lớp áo, giọng nhẹ như có như không hỏi ta: “Có muốn xem không? Những vết rạn da ở đây vẫn còn nguyên đấy.”
“Tôi đã sinh con rồi, đứa trẻ cũng chẳng phải của .”
Tôi ghé sát vào tai ta thì thầm: “Anh bị mất trí à? Năm ngoái khi tôi quỳ trước mặt , có dám nói đã bỏ qua hết tất cả rồi không?”
“Nợ của ba tôi, tôi trả, ̀ cái thá gì, Tiết Sưởng?”
“Đây ̀ số phận của tôi.”
Tôi bật : “Nhờ có , chỉ vì mười nghìn tệ mà tôi bị bán đi, mười nghìn tệ, chắc còn cho một phục vụ tiền tip nhiều hơn thế nữa nhỉ?
“Xứng đáng thôi, đó là kết quả của việc tôi mù mắt, chọn sai người.”
“Hồng trắng gì đấy, đã sớm bị bùn dơ dấy bẩn rồi, tỉnh ̣i đi.”
Sau mỗi một câu nói của tôi, vẻ mặt ta dần trở nên tái nhợt.
Viền mắt cũng không còn đỏ ửng nữa, ánh mắt ta trở nên đờ đẫn, vô địch, rồi dần dần dừng lại trên bụng tôi.
Bạn thấy sao?