Cha Mẹ Tôi Thiên [...] – Chương 3

5

 

Tôi tự uống một viên ibuprofen, sau đó lảo đảo ra ngoài ăn cơm.

 

Quán ăn vừa ngon vừa rẻ tôi thường đến đã đóng cửa. Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông của trường, lại sắp sang năm mới, không ít chủ cửa hàng đã về quê chuẩn bị đón Tết. Tôi lang thang trên đường phố thật lâu, giống như một linh hồn vất vưởng trôi dạt trên thế gian, cuối cùng cũng tìm một quán mì nhỏ đang mở.

 

Trong lúc chờ đồ ăn, tôi lướt điện thoại cho đỡ buồn, vô thấy bài viết của Giang Nhạc Kỳ: [Kỳ nghỉ đông có cha mẹ ở bên, tuyệt không lạnh lẽo chút nào!]

 

Trong bức ảnh, ta tươi ngọt ngào cầm bánh ngọt ôm mai, trước mặt là nguyên liệu BBQ thịnh soạn rực rỡ, món mà cho tới nay tôi chưa từng nếm qua một lần.

 

Liếm liếm đôi môi khô nứt, một nỗi buồn không tên dấy lên từ đáy lòng xông thẳng đến đỉnh đầu, bao trùm toàn thân tôi.

 

Ngay sau đó, trước mắt tối sầm lại, tôi cứ mà hôn mê.

 

Tới khi tôi mở mắt ra, đập vào trong mắt chính là bức tường trắng tinh, rèm cửa xanh nhạt, cùng mùi cồn đặc trưng.

 

Một nam sinh bước vào phòng, tên tay bưng một bay đồ ăn.

 

“Xin lỗi, để cậu chờ đến bị hạ đường huyết, mau ăn cơm đi.” Hắn rộ lên, lúm đồng tiền ẩn hiện nơi khóe miệng, dung mạo đẹp trai toát ra vẻ thân thiện.

 

Tôi yên lặng hắn mấy giây, không khỏi cảm khái vận mệnh đúng là thần kỳ, không ngờ đời này lại gặp lại hắn.

 

Hắn chính là trai kiếp trước của tôi, Cố Thiệu Sơn.

 

Cõi lòng không chút gợn sóng, tôi vừa bình tĩnh ăn cơm vừa nghe hắn kể lại mọi chuyện.

 

“Bạn tôi sợ tới mức không nhúc nhích nổi, còn sợ trong quán xảy ra án mạng, may mà cậu chỉ bị đói hôn mê mà thôi.”

 

“Không phải cậu đã mấy ngày chưa ăn đấy chứ? Bác sĩ dạ dày của cậu không tốt, còn bị thiếu dinh dưỡng.”

 

“Phải rồi, ban nãy cậu nằm mơ đã mớ rất nhiều, có phải cha mẹ không tốt với cậu không?”

 

Nghe đến đây, tác trên tay tôi khựng lại. 

 

Hắn cũng có chút xấu hổ, vội vàng giải thích, “Xin lỗi cậu, là tôi lỡ miệng. Thế này đi, nếu cậu có khó khăn gì thì cứ đến quán mì đó báo tên tôi, muốn ăn gì cứ gọi, tiền tôi sẽ trả.”

 

Tôi cúi đầu, yên lặng không .

 

Đời trước, Cố Thiệu Sơn nhất kiến chung với tôi.

 

Đời này, tôi cũng có thể thấy cảm nóng bỏng nơi đáy mắt hắn.

 

Nhưng, còn có ý nghĩa gì chứ? Cuối cùng hắn vẫn phản bội tôi, quay đầu cưới em tôi.

 

Ăn cơm xong, bác sĩ kê cho tôi rất nhiều thuốc bổ, Cố Thiệu Sơn kiên trì đưa tôi về trường.

 

Sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu hóa thân thành oan hồn bất tán, cho dù tôi đã từ chối nhiều lần, hắn vẫn hàng ngày xuất hiện dưới ký túc xá của tôi.

 

Tới tận khi kết thúc kỳ nghỉ đông, vẫn một lòng kiên trì không đổi.

 

Bạn học gửi cho tôi một bài viết trong diễn đàn, vừa mở ra đã bị tiêu đề to đùng đâm vào mắt, [Thiếu gia si kiên trì theo đuổi nữ sinh đại học.]

 

Trong thành phố này, nhà họ Cố cũng coi như là có danh tiếng uy vọng, bản thân hắn tuy là người mới trong thương trường cũng có chút hào quang, rất người khác quan tâm.

 

Bức ảnh đính kèm dưới bài viết chụp hắn cực kỳ nổi bật. Trong chiều hoàng hôn mây đen vần vũ, dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, hắn chỉ cần đứng yên nơi đó, cũng đã thu hút sự ý của cả thế gian.

 

Bên ngoài truyền tới tiếng mưa rơi hiu quạnh.

 

Tôi vén rèm cửa lên, thấy em đang đi bộ bên dưới ký túc xá, trên tay cầm một chiếc ô màu xanh.

 

Không biết hai người họ gì với nhau, cùng nhau chung một tán ô sánh bước ra tới cổng trường, trai tài sắc, trời sinh một cặp.

 

Mới vừa rồi, Giang Nhạc Kỳ chủ với tôi, “Tôi thích Cố Thiệu Sơn, sau này chị tránh hắn xa một chút.”

 

Tôi gật đầu, không có ý định phản kháng.

 

Bởi vì tôi biết, chỉ cần ta thích thứ gì, nhất định thứ đó sẽ thuộc về ta.

 

Giống như kiếp trước, lúc đầu Cố Thiệu Sơn quả thật đã giữ vững giới hạn.

 

Nhưng sau đó, hắn lại nhận định tôi vì kiếm tiền mà ra chuyện trái với lương tâm, sẵn sàng tiêu những đồng tiền không sạch sẽ, quyết định lựa chọn Giang Nhạc Kỳ trong sáng thiện lương.

 

Kiếp trước tôi đau đớn thống khổ, kiếp này sẽ không như nữa.

 

Tôi rất rõ ràng, Cố Thiệu Sơn không phải “của tôi”.

 

Tất cả những gì liên quan tới nhà họ Giang, đều không thuộc về tôi.

 

Hắn có tôi hay không, cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

 

Chỉ có bản thân tôi, năng lực sinh tồn mới thuộc về tôi.

 

Cho dù là ai cũng không thể cướp đi .

 

6

 

Vốn tôi tưởng duyên phận giữa tôi và Cố Thiệu Sơn tới đây là kết thúc, nào ngờ hắn đột nhiên chạy tới trước mặt tôi hỏi tôi có ý gì.

 

“Đã lâu như , vì sao cậu không chịu cho tôi một cơ hội, nhất định cự tuyệt tôi?”

 

Hóa ra, Giang Nhạc Kỳ lấy danh nghĩa quân sự để tiếp cận hắn.

 

Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

 

Người thường xuyên thức suốt đêm thâu với Giang Nhạc Kỳ, không phải chính là hắn sao?

 

Vẻ mặt Cố Thiệu Sơn có chút xấu hổ, “Tôi chỉ muốn qua ấy để tìm hiểu cậu thôi! Cậu thấy trò chơi khảo nghiệm nhân phẩm này thú vị lắm sao?!”

 

Hắn lại còn đường hoàng oán giận.

 

Tôi không nhịn , lạnh một tiếng, bình tĩnh hắn, “Xin lỗi, chắc cậu đã biết bản chất của tôi rồi chứ? Vẫn không muốn buông tay sao?”

 

Cố Thiệu Sơn đứng sững tại chỗ, không khỏi sửng sốt.

 

Hắn tôi chăm chăm, dần dần trở nên kích , “Tôi biết chuyện của cậu rồi! Chẳng qua là cậu phải chịu khổ sở oan ức quá lâu, không tin vào của người khác mà thôi! Sao tôi có thể bởi vì chuyện đó mà buông tay cậu ! Cho tôi một cơ hội chăm sóc cậu, không?”

 

Trong đôi mắt sâu thẳm như đá đen kia, thâm uyển chuyển.

 

Tôi nghi hoặc mở miệng, “Chẳng lẽ cậu không nghe những chuyện khác sao? Ví dụ như, tôi vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng bán thân…”

 

“Tôi không tin! Cho dù cậu thật sự những chuyện đó cũng là vì rơi vào đường cùng, trong lòng tôi cậu là thuần khiết nhất! Cậu là vô tội!” 

 

Tôi yên lặng hắn vài giây.

 

Không chờ tôi mở miệng, Giang Nhạc Kỳ đã tới.

 

“Thiệu Sơn… Đều do em luôn dây dưa với , khiến gặp phải phiền phức…” Cô ta mím môi những lời này, nước mắt như trân châu lăn trên gò má trắng nõn.

 

Dáng vẻ này của ta, ai không biết còn tưởng ta bị bắt nạt nghiêm trọng, vô cùng oan khuất .

 

Ngay cả chị bị ta ức hiếp là tôi đây cũng không nhịn mà đau lòng, Cố Thiệu Sơn lại càng không cần phải . Hắn đứng nơi đó, vẻ mặt vô thố, thậm chí còn có chút chột dạ, “Không, không phải phiền phức…”

 

Giang Nhạc Kỳ lắc đầu, đưa tay lau nước mắt, “Sau này em sẽ không như nữa.” Dứt lời liền quay đầu bỏ chạy.

 

Chỉ là mới chạy hai bước, ta liền vấp ngã. Nhưng ta cũng không vì mà yếu thế, cố gắng tự đứng dậy, mang vết thương trên chân khập khiễng đi tiếp.

 

“Kỳ Kỳ…” Ánh mắt Cố Thiệu Sơn gắt gao bám chặt vào bóng lưng Giang Nhạc Kỳ, cuối cùng không kiềm chế mà tiến lên đỡ ta, không quên nhắc tôi, “Mau đưa ấy đến bệnh viện, ấy vừa ngã kìa.”

 

Thấy tôi vẫn thơ ơ đúng yên tại chỗ, hắn vô cùng ngạc nhiên, “Giang Lê, cậu không lo lắng sao?”

 

Tôi thản nhiên lắc đầu, “Không.”

 

“Cậu!” Hai chân mày Cố Thiệu Sơn nhíu chặt lại, thất vọng vô cùng, “Tôi không ngờ cậu lại là người như !”

 

Vẻ thất vọng xa lạ trước mặt dần trùng hợp lại với sự cao ngạo khinh thường kiếp trước, tôi lùi lại phía sau một bước, “Bây giờ cậu biết rồi đấy.”

 

“Cô ấy chính là em cậu!”

 

Tôi nhạt, không muốn nhiều lời với hắn nữa, tùy ý một câu “Xin lỗi, tôi đang có việc bận” liền quay đầu rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...