Cha Mẹ Tôi Thiên [...] – Chương 2

3

 

Sau kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, tôi cuối cùng lại trở về bàn học của mình.

 

Trước kỳ thi đại học, em cố ý bỏ thuốc xổ vào cà phê của tôi, khiến tôi bỏ lỡ một bài thi.

 

“Chị cho rằng tôi sẽ để chị bay cao hơn tôi sao?” Em kiêu ngạo bước ra khỏi phòng thi, đắc ý với tôi.

 

Bởi vì không đạt kết quả như kỳ vọng, nên khi cha mẹ muốn tôi thôi học, tôi thậm chí không có tư cách đấu tranh cho chính mình.

 

Nhưng, đời này sẽ không như nữa.

 

Bất luận ở trường đại học nào, đều sẽ là khởi điểm mới của tôi.

 

Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ bản thân, cố gắng nắm lấy tất cả cơ hội để học tập, thuận lợi giành một vị trí trong nhóm nghiên cứu khoa học. Trong lúc rảnh rỗi, tôi cũng không quên tích lũy tài sản cho riêng mình.

 

Tôi dùng số tiền kiếm từ gánh hàng rong mua một chiếc laptop secondhand, vừa tận dụng lượng khách quen mà lập ra một cửa hàng trực tuyến vừa tranh thủ viết bài self - media.

 

(*) self - media: Truyền thông tự thân, chỉ những tài khoản hoạt độc lập, sản xuất nội dung gốc không đăng ký chính thức với cơ quan chức năng

 

Trong khi đó, Giang Nhạc Kỳ lơ là học tập, chuyển hướng livestream, dùng khuôn mặt xinh đẹp cùng kỹ năng violin mười năm, thu về không ít sự ý.

 

Nhưng, muốn giành một bát canh trong nghề nghiệp trực tuyến này, ngoại trừ thiên lời địa lợi, vận khí còn quan trọng hơn.

 

Cô ta nhanh chóng nếm quả ngọt, cũng nuôi dưỡng ra nhu cầu hàng hiệu khổng lồ.

 

Mỹ phẩm hàng hiệu, trang sức quý giá, túi xách đắt đỏ, chất đầy trên bàn học cùng tủ quần áo của ta.

 

Chỉ đáng tiếc, ông trời cho ta dung mạo xinh đẹp, lại quên không vẽ thêm vào não ta mấy nếp nhăn. Rõ ràng trong tay nắm giữ lưu lượng dồi dào, lại không biết cách tận dụng, ngày đêm đắm chìm trong trò chơi với các đại ca xung quanh.

 

Nghề nghiệp này mỹ nữ như mây, lưu lượng cũng như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ có dục vọng là ngày càng bành trướng. Không chờ ta một bước lên trời, nợ nần đã đè ta suy sụp không thể ngóc đầu lên.

 

Kiếp trước, ta dựa vào cha mẹ mà áp bức tôi trâu ngựa cho mình, đời này, ta chỉ có thể tự nghĩ ra biện pháp.

 

Tới kỳ nghỉ đông, ta đã mắc nợ ngập đầu, vì đành dối bài vở bận rộn, không thể về nhà.

 

Trong cuộc gọi video, cha mẹ ân cần an ủi ta, “Không có tiền thì cứ với mẹ, hoặc là, không phải chị ở cùng phòng với con sao?”

 

Giang Nhạc Kỳ bộ lo lắng lắc đầu, “Không , vì kiếm tiền mà hôm nào chị ấy cũng đến khuya mới về, con sợ chị ấy dính vào thói hư tật xấu…”

 

“Đúng là vô sỉ, vì tiền chuyện gì cũng dám ra! Kỳ Kỳ, con đừng để nó dạy hư! Mẹ chuyển cho con ba nghìn, con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”

 

Giang Nhạc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, thương từ mắt cha mẹ cũng tràn ra đầy cả màn hình.

 

Tắt điện thoại, ta đắc ý hất cằm, “Chị không cho tôi vay tiền thì đã sao? Chỉ cần tôi mở miệng, thứ gì họ cũng sẽ cho tôi.”

 

Tôi vừa hoàn thành một đơn đặt hàng, tiền lãi lên tới hai vạn, nghe chỉ ậm ừ một tiếng, lại tiếp tục việc.

 

Giang Nhạc Kỳ tự mất mặt, “Hừ!” một tiếng quay đi trang điểm, sau đó xách túi ra ngoài.

 

Lại qua một tuần, tôi đang kiểm hàng trong kho, chợt nhận điện thoại mẹ tôi gọi tới, “Em mày sinh bệnh nằm một mình trong ký túc xá không ai quan tâm, mày chết ở đâu rồi?!”

 

Bà không chút khách khí, muốn tôi lập tức đưa ta đến bệnh viện khám, còn không quên trách mắng tôi chăm sóc em thế nào mà để ta bị ốm như .

 

Tôi trực tiếp cúp máy.

 

Sản phẩm mới của tôi gần đây đang rất hot, mấy hôm nay bận đến chân không chạm đất, tôi phải thức trắng đêm mới tạm xử lý xong công việc, tới buổi trưa hôm sau trở về ký túc xá, cha mẹ tôi đều đã có mặt.

 

Vừa thấy tôi, mẹ tôi lập tức bước tới vung tay cho tôi một tát, sau đó lại thấy chưa hết giận, mạnh tay đẩy tôi ngã nhào xuống đất.

 

Ký túc xá loạn thành một mảnh, tất cả đồ đạc trên giường, trên bàn của tôi đều bị ném xuống đất, máy tính, đèn học, ổ cứng, máy chụp ảnh, tất cả đều vỡ tan nát.

 

Tôi vội vàng đứng lên, sau khi kiểm tra hao tổn liền không khỏi đau lòng, ngẩng đầu khàn giọng hét, “Ai cho hai người vào đồ của con?!”

 

Mẹ tôi ôm tay trào phúng, “Đúng là nuôi ra một con sói mắt trắng, mấy thứ rác rưởi này còn thấy quan trọng hơn cả cha mẹ mày! Những thứ này đều dùng tiền của tao mua ra, tao đập thì đã sao?!”

 

Cha tôi nhíu mày, lúc này mới cúi đầu , “Không, nó không xin tiền tôi.”

 

4

 

“Không phải hàng tháng ông cho nó một nghìn sao?”

 

“Nó không lấy, tôi cho Kỳ Kỳ cả.”

 

“Kỳ Kỳ một tháng bốn nghìn?”

 

“Đúng.”

 

Không ngờ mẹ tôi lại cho tôi tiền sinh hoạt, đúng là khó mà tin nổi.

 

Tôi không khỏi bà thêm một chút, chợt phát giác ánh mắt bà tôi đã không còn oán hận nữa.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi liền biết mình nghĩ nhiều rồi.

 

“Mày lấy đâu ra tiền? Thật sự đi bán thân nuôi miệng? Mày như cũng còn mặt mũi đến trường, tao sẽ đi báo với Hiệu trưởng để họ đuổi học mày! Đúng là không có liêm sỉ!” Khuôn mặt của bà đầy vẻ khinh thường, hung hăng bảo tôi đợi xem, còn tuyệt đối không để tôi tiếp tục ở ký túc xá nữa, tránh ảnh hưởng đến thành tích của con bảo bối bọn họ.

 

Tôi cảm thấy thật nực , cũng thật sự thành tiếng.

 

Mẹ tôi hung dữ giơ cho tôi một bạt tai, tác lưu loát như mây trôi nước chảy. Vẫn chưa hết giận, lại lập tức vung tay lần nữa.

 

Nhưng lần này, bị tôi cản lại.

 

“Con sốt 39 độ, mấy hôm nay còn mệt chết người, đừng trở ngại con nghỉ ngơi.”

 

Mẹ tôi gầm lên, “Mày còn không biết xấu hổ đến mức nào nữa?! Có phải chính mày đã lây bệnh cho Kỳ Kỳ không?! Đúng là bẩn thỉu!”

 

Trái tim tôi vẫn không nhịn mà co rút một chút.

 

“Không, mỗi đồng tiền của con đều sạch sẽ!”

 

“Cười chết, mày còn có năng lực này?”

 

“Con có năng lực gì chứ?! Mỗi ngày mở mắt đã phải đi giao hàng, buổi chiều có bốn lớp gia sư, buổi tối còn phải viết bài, con bị bệnh là bởi vì giờ giấc không có quy luật! Con tự sống trong sạch và nghiêm túc, mấy người dựa vào cái gì mà khinh thường con?!” Tôi không kiềm mà gào rống, cổ họng đau rát, gốc mũi cũng chua xót, rốt cuộc nước mắt ào ào rơi xuống.

 

Mẹ tôi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lại lạnh lùng , “Ai bảo mày nhất định đòi đi học? Tự chuốc phiền phức, gào rống cái gì?!”

 

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy nước mắt của mình như một câu chuyện .

 

Rốt cuộc bà ghét tôi tới mức nào.

 

“Cho dù con muốn kiếm tiền cũng không thể bỏ mặc em . Em sinh bệnh hai ngày, con phải sớm đưa con bé đến bệnh viện mới đúng, đằng này một câu cũng không hỏi thăm. Nếu không phải cha mẹ tới đây, em phải sao?” Cha tôi yên lặng nãy giờ, cũng mở miệng trách cứ.

 

Giang Nhạc Kỳ ló đầu ra khỏi chăn, trên trán dán miếng hạ sốt, yếu ớt lắc đầu, “Cha, đừng trách chị nữa, là do con ngốc, không biết cách lấy lòng chị.”

 

“Con bé ngốc.” Cha tôi trìu mến ta.

 

“Đúng thật sinh ra đã là thứ ích kỷ!” Mẹ tôi chán ghét trừng tôi một cái, bước qua sờ trán em , “Hạ sốt rồi. Dậy đi, mẹ đưa con ra ngoài ăn.”

 

“Tuyệt quá, Kỳ Kỳ đúng là hạnh phúc nhất thế gian!”

 

Mẹ tôi chải tóc cho Giang Nhạc Kỳ, một nhà thương thân mật.

 

Khi ra tới cửa, em như nhớ ra chuyện gì, “Mẹ, không dẫn chị đi cùng sao?”

 

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, “Dẫn nó đi gì? Nó có tiền, còn có thể đói chết sao?”

 

Tôi ngồi một mình trong ký túc xá, lẳng lặng dọn dẹp giường chiếu hỗn độn.

 

Cơn sốt cao khiến tôi lúc nóng lúc lạnh, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, trực tiếp ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

 

Càng buồn hơn chính là, cho tới khi tôi tỉnh lại, cũng không có ai phát hiện tôi từng ngất đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...