Cánh cửa bị đá văng, gió lạnh tràn vào thổi tắt ngọn đèn. Trong bóng tối, một bóng người đứng nơi cửa, hơi thở nặng nề.
“A… A Bảo?” Tôi run rẩy đứng dậy, tim đập dữ dội.
Tiếng khẩy lạnh lẽo vang lên đáp lại.
Lai Bảo bước vào, ánh trăng soi lên gương mặt nó, đôi mắt đen sâu thẳm đáng sợ.
“Ông vẫn còn nhớ tôi à, lão già.” Nó chậm rãi giơ con dao trong tay, lưỡi dao loé sáng.
Lão Lý sợ hãi ngồi phệt xuống giường đất, lắp bắp “Con… con à, có chuyện gì từ từ …”
“Mua nhà cho tôi, tôi muốn cưới vợ.” Lai Bảo .
“Mua… nhà? Cưới vợ?” Tôi khó khăn thốt ra, đầu óc ong ong.
“Đúng, mua nhà, tôi có rồi, tên ấy là Chiên Chiên.” Nó khẩy, lưỡi dao hơi nâng lên. “Tôi sống không nổi ở thành phố, cha mẹ ruột không cần tôi, còn con bé tiện nhân A Thảo ở trại trẻ lại sống sung sướng… tại sao?”
Giọng nó ngày càng gay gắt, cuối cùng gần như gào thét. Tôi mới để ý nó đang đeo chiếc máy trợ thính mới tinh, ánh mắt lại càng thêm vặn vẹo.
Đột nhiên, nó hạ giọng thì thào: “Bố, con cần một căn nhà, con Chiên Chiên, con cũng có lỗi với bố, con hết cách rồi, cha mẹ ruột đã định cắt đứt với con để đi nước ngoài.” Nó ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.
Trong căn nhà, chỉ còn tiếng nức nở bị kìm nén của Lai Bảo.
“A Bảo…” Tôi thử bước lên một bước, giọng khàn đặc chẳng giống giọng mình.
Nó bỗng ngẩng đầu, ánh mắt từ tuyệt vọng chuyển thành hung dữ: “Đừng gọi tôi là A Bảo! Tôi không phải A Bảo của ông!” Tay nó siết chặt vạt áo, đốt ngón tay trắng bệch. “Tôi chỉ là kẻ vô dụng không ai cần, phải không? Cha mẹ ruột ghét bỏ tôi, ông cũng thế!”
“Là bố có lỗi với con…” Tôi không kìm , nước mắt rơi lã chã. “Bố bất tài, để con phải chịu khổ.”
Nó đột ngột lẩm bẩm: “Chiên Chiên có bầu rồi.”
Tôi giật mình: “Cái gì?”
“Cô ấy là người tôi quen ở trạm giao nhận, người duy nhất không nhạo tôi.” Giọng nó khẽ tới mức gần như không nghe . “Nhưng bố mẹ ấy cầu phải có nhà mới cho cưới… tôi hết đường rồi.” Nó che mặt, nước mắt tràn qua kẽ tay.
Lão Lý không biết từ khi nào đã lò dò lại gần, đưa cho nó một chiếc khăn tay thô: “Con à, bố con vừa mới ra tù, lấy đâu ra tiền mua nhà? Hay là… tạm ở đây trước đi?”
Lai Bảo đột nhiên ngẩng lên: “Ở cái nhà nát này? Chiên Chiên chịu sao nổi?” Mắt nó lại ánh lên vẻ cố chấp. “Mấy người không hiểu gì cả! Cô ấy là hy vọng duy nhất của tôi!”
“Ba ngày.” Nó lạnh lùng . “Ba ngày nữa, tôi phải có tiền. Nếu không vay , thì tìm con bé em mà lấy. Con bé nhà giàu nuôi rồi mà.” Dứt lời, nó quay người rời đi.
10.
Trời vừa hửng sáng, tôi đã lê bước chân mệt mỏi lên thị trấn.
Chợ phiên trên thị trấn vẫn nhộn nhịp, tiếng rao hàng, mặc cả lẫn vào nhau, trong tai tôi chỉ văng vẳng câu đe dọa lạnh lùng của Lai Bảo.
Tôi tìm đến mấy người cũ quen biết từ trước, cúi đầu xin vay tiền. Nhưng họ hoặc lắc đầu thở dài, hoặc lảng tránh ánh mắt tôi.
“Lão Trương, không phải bọn tôi không muốn giúp, thật sự là…” Một người từng ăn với tôi xoa tay, gương mặt đầy khó xử.
Tôi gật đầu, không thêm lời nào.
Buổi trưa, tôi ngồi xổm trên tảng đá ở cổng thị trấn, gặm nửa cái bánh bao nguội, đầu óc trống rỗng.
Bất ngờ, một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước mặt tôi. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc mà xa lạ – là A Thảo.
Cô bé mặc quần áo sạch sẽ, tóc búi gọn sau đầu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn mang vẻ dè dặt.
“Anh…” Cô khẽ gọi.
Tôi sững lại, bánh bao trên tay rơi xuống đất.
“Em… em sao lại ở đây?” Tôi ấp úng hỏi.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?