Cây Mía Đòi Mạng – Chương 2

3

 

Lần này, mọi người trong nhà đều kinh hoảng. Mẹ tôi không kịp nghĩ đến trạng của mình, bật dậy muốn chạy đi gọi người tới giúp, bởi vì đầu óc quay cuồng, chưa đi hai bước đã ngã lăn xuống đất.

 

Ông nội bắt đầu than khóc, “Nhất định là bị ngộ độc thức ăn rồi! Phải mau đưa Diệu Tổ đến trạm y tế khám bệnh!”

 

Cha tôi cũng là hữu khí vô lực, chỉ vào tôi quát, “Nhất định là do nước đường kia có vấn đề, cả nhà cũng chỉ có nó không uống! Chiêu Đệ, còn đứng trơ ra đấy gì?! Mau đi gọi người tới hỗ trợ!”

 

“Vâng vâng vâng, con sẽ đi ngay.” Tôi xong liền cầm đèn pin đầu giường chạy ra ngoài.

 

Nhưng nhà của chúng tôi xây ở một mảnh đất riêng biệt, trong phạm vi năm trăm mét xung quanh không có hàng xóm nào cả.

 

Chờ tới khi tôi bước cao bước thấp thất thểu chạy tới nhà thím Võ đã là chuyện của tám phút sau.

 

“Thím Võ, mọi người trong nhà cháu đều bị bệnh, thím có thể tới xem giúp cháu không? Cháu không cõng họ!” Tôi dùng sức gõ cửa.

 

“Không đi! Hôm trước trai mày trộm của nhà tao một con gà, tao còn chưa tính toán đâu! Bị bệnh là đáng đời!” Cách một cách cửa, thím Võ quát vọng ra ngoài.

 

Trong lòng tôi không khỏi vui vẻ. 

 

Nhà thím Võ đã là căn nhà gần với chúng tôi nhất, bà ấy không chịu giúp đỡ, tôi chỉ có thể đi tìm người khác hỗ trợ, thời gian chậm trễ cũng càng lâu hơn.

 

Nhưng với tính cách thích ăn cắp vặt của trai tôi, chỉ sợ quanh đây cũng không có ai chịu ra tay giúp đỡ.

 

Quả nhiên, tôi gõ cửa thêm vài nhà, tất cả đều hùng hổ quát mắng một trận, không ai nguyện cùng tôi về nhà.

 

Tới khi tôi đến nhà trưởng thôn, thời gian đã qua mất nửa giờ. 

 

Người mở cửa là vợ của trưởng thôn. Vận khí của tôi đúng là không tệ chút nào, trưởng thôn không có nhà.

 

Vợ ông ấy , “Chồng tôi ra ngoài uống rượu rồi, ở nhà Quách lão Nhị đầu thôn, nếu cháu có việc thì chịu khó tới đó tìm đi!”

 

, tôi lại co ro bước đi trong gió đêm rét mướt, tìm đến nhà Quách lão Nhị xa nhất trong thôn.

 

Khi tôi dẫn theo trưởng thôn và Quách lão Nhị say khướt trở về nhà, trai tôi đã co quắp toàn thân, hai mắt gần như không mở ra nữa!

 

“Con của mẹ! Con trai đáng thương của mẹ!!!” Mẹ tôi sợ hãi đến nước mắt ròng ròng, cho dù , mắt của bà cũng đã bắt đầu không rõ nữa.

 

Cuối cùng là thôn trưởng đứng ra chủ, hô hào gọi mấy nhà trong thôn đến giúp đỡ, cùng nhau đỡ người nhà tôi lên xe bò đẩy tới trạm y tế.

 

Nhưng ông nội tôi nhất định không chịu đi. Ông tiếc tiền, như chém đinh chặt sắt, “Mọi người cứ đi đi, tôi nằm nghỉ thêm một lúc là tốt rồi!”

 

Dưới thế cấp bách, cha mẹ tôi cũng không quan tâm đến ông nội nữa, để ông ở nhà, cũng bảo tôi ở lại chăm sóc ông, ba người họ cùng ngồi lên xe bò mọi người đưa đến trạm y tế.

 

4

 

Bọn họ đi rồi, tôi ông nội nằm trên giường mỗi lúc một hư nhược, không rõ nước, toàn thân run rẩy, bắt đầu xuất hiện co giật.

 

“Ông nội, hay ông uống chút nước đi?!” Tôi vào bếp đun một ấm nước, bưng một cốc về chưa cho ông.

 

“Vì sao cả nhà đều uống, chỉ có mày là không?! Có phải mày đã biết không chịu , muốn chết cả nhà không?!” Ông nội của tôi vốn rất nóng tính, một khi sinh ra nghi ngờ liền khăng khăng một mực, trực tiếp vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

 

Phút chốc, trên mặt tôi xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ thẫm, tôi cũng không tức giận, chỉ tiếp tục giả ngây giả dại. Dù sao ông nội không có chứng cứ, lại cũng không phải tôi hạ độc hay ép bọn họ uống.

 

“Cháu không ! Ông không uống thì thôi!” Nói xong, tôi đặt cốc nước ở đầu giường, đến phòng bếp rửa sạch nồi bát, chính là những nồi bát đã đựng nước đường kia.

 

Chờ tới khi nghe cốc rơi xuống đất vỡ tan thành, tôi chạy lên mới thấy ông nội tôi đã rơi vào trạng đại tiểu tiện không tự chủ, đang hoảng hốt túm chặt chăn che người.

 

Lúc này ông mới biết sợ, kêu gào thất thanh, “Mau đưa tao đến trạm y tế! Không, là đến bệnh viện!”

 

“Nhưng cháu không đỡ ông , những người xung quanh cũng đều đã đưa cha mẹ cháu tới trạm y tế trên thị trấn rồi! Hay bây giờ cháu đến đó tìm họ?” Chỉ là nếu thật sự như sẽ tốn không ít thời gian, cũng chẳng biết ông còn có thể chống đỡ đến lúc đó không.

 

Hiện tại cũng không còn cách nào, ông nội xua tay bảo tôi mau đi, vì tôi lại cầm đèn pin ra khỏi cửa.

 

Gió đêm lạnh thấu xương, tôi túm túm chiếc áo bông cũ nát trên người, bắt đầu lên đường, chuẩn bị cho một lộ trình xa xôi hơn lúc nãy rất nhiều.

 

Chờ tới khi tôi đuổi theo cha mẹ và trai, mọi người đều đang ở trạm y tế.

 

Thấy tôi đến, những hàng xóm đang vây xung quanh đều tránh đường cho tôi, không quên ồn ào mỗi người một câu giải thích huống.

 

“Chiêu Đệ đấy à? Anh trai cháu sợ là không qua rồi!”

 

“Đúng đúng, bác sĩ đồng tử đã tan rã hết rồi!”

 

“Còn mẹ cháu nữa, xem huống cũng không ổn lắm, trạm y tế đang gọi xe để đưa bà ấy đến đến bệnh viện khám rồi!”

 

Cha tôi đang nằm rên rỉ trên giường bệnh, vừa thấy tôi liền ngồi phắt dậy cho tôi một bạt tai hết lực, “Mày không ở nhà chăm sóc ông nội, chạy đến đây gì?!”

 

“Ông nội bảo con tới, ông đã bị đại tiểu tiện không tự chủ rồi! Ông bảo cha nghĩ cách đưa ông đến bệnh viện!” 

 

Ông nội uống nhiều hơn cha tôi một bát nước đường, hơn nữa tuổi đã lớn, đương nhiên trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn.

 

Cha tôi ngẩn người, vội vàng quay sang cầu xin trưởng thôn, “Trưởng thôn, mau cho người về đưa cha tôi đi!”

 

, dưới sự chỉ huy của trưởng thôn, mấy người hàng xóm trong thôn lại trở về đón ông nội tôi.

 

Chỉ là, trong thời gian chờ ông nội tới, trai tôi đang nằm trên giường bệnh đột nhiên co giật kịch liệt, sau đó liền nằm im không đậy gì nữa.

 

Sau khi bác sĩ kiểm tra hơi thở của hắn liền lắc đầu thông báo, “Bệnh nhân đã qua đời, nguyên nhân theo dõi ngộ độc thực phẩm.”

 

Mẹ tôi còn đang kêu rên không ngừng, vừa nghe như liền gào khóc, “Con trai ngoan của mẹ! Con đi rồi mẹ còn biết sống thế nào?!”

 

Cha tôi cũng ngã vật xuống giường, biểu tuyệt vọng trống rỗng.

 

Nhưng, những chuyện này mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...