Những năm tám mươi, tất cả mọi người đều nghèo khó. Anh trai tôi đến vùng khác, mang về một bó rất lớn mía đã mốc đỏ. Mẹ tôi nấu thành nước đường, múc cho mỗi người một bát. Tôi nói nước đường này có độc, đổ cả nồi đi, bị mẹ tôi vung tay tát một cái toàn lực, tức mức thủng cả màng nhĩ trái, anh trai tôi lại càng là đẩy ngã tôi trên mặt đất, vừa đánh vừa đá, mắng tôi chỉ biết phá hoại, khiến cho tôi bị liệt. Sau đó, cả nhà chê tôi bị liệt, sợ là tương lai gả đi cũng không được bao nhiêu tiền, quyết định đánh chết tôi, bán cho nhà người ta kết âm hôn. Tôi chết khi còn rất trẻ, bọn họ lại dùng tiền bán tôi mua vòng vàng cho anh trai. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về thời điểm nước đường được bưng lên. Lần này, tôi lựa chọn không đổ nồi nước đường kia đi nữa, yên lặng nhìn mẹ tôi múc cho anh trai một bát lại một bát.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?