10
Ngày công bố kết quả kiểm tra lại, website chính thức của trường sập ba lần liên tiếp.
Điểm mô hình toán học của trai tôi chỉ 17 điểm, thiết kế thuật toán thì bỏ trắng bài, bài luận tiếng Anh thì sai chính tả chi chít, đến cả câu “Hello world” cũng viết sai.
Còn tôi — cả ba hạng mục đều đạt điểm tuyệt đối, đặc biệt bài luận giáo sư phê rằng:
“Có tiềm năng nghiên cứu ở cấp độ tiến sĩ.”
“Sau khi Hội đồng Tuyển sinh thảo luận, quyết định hủy bỏ tư cách trúng tuyển của sinh viên Lâm Hạo.”
Trong phòng họp của trường, khi Trưởng ban tuyển sinh đẩy bản công văn có dấu đỏ đến trước mặt tôi, đang điên cuồng lau ngòi cây bút máy.
Cây bút tráo điểm ấy, giờ đây như một thanh sắt nung đỏ, khiến ngón tay run bần bật.
“Không thể nào!” Anh ta bỗng quật đổ cả bàn,
cây bút bay trúng chân tôi, rơi “keng” một tiếng.
“Tôi thi đại học 732 điểm! Các người không thể đối xử với tôi như !”
“À đúng rồi,” tôi cúi xuống nhặt cây bút, xoay nhẹ trong tay,
“Bên Sở Giáo dục vừa nhận tố cáo: nét chữ trong bài thi của thủ khoa thành phố A năm nay không khớp với chữ viết tay trong bài tập thường ngày.
Hiện tại họ đang tiến hành kiểm tra giám định chữ viết.”
Tôi nhún vai: “Nếu kết quả xác nhận giả mạo, thì… giả hồ sơ là phạm tội hình sự đấy.”
Sắc mặt ta từ trắng chuyển sang tái xanh.
Đột nhiên, túm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, ném thẳng về phía tôi.
Chiếc cốc lướt qua tai tôi rồi choang một tiếng vỡ nát,
mảnh vỡ cứa vào má tôi, máu rịn ra.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại vang lên âm báo tin nhắn từ tương lai:
“Trong bút ta còn giấu một con chip dự phòng. Nhớ nhắc bảo vệ kiểm tra kỹ.”
Tôi lập tức với bảo vệ, và họ bắt đầu tiến hành khám người tôi.
“Bạn Lâm Hạo, xin hãy hợp tác với chúng tôi.”
Khi bảo vệ giữ lấy cánh tay đang loạn xạ của ta,tôi thấy cây bút trượt khỏi ống tay áo, đầu bút bật ra một con chip nhỏ hơn hạt gạo.
Mẹ tôi loạng choạng vịn lấy ghế,
Bố giáng mạnh cây gậy xuống nền đất một tiếng “đoàng!”:
“Mày thật sự… mày còn là người nữa không?”
Khi trai tôi bị lôi ra khỏi phòng họp, đột nhiên quay đầu lại với tôi.
Nụ ấy — điên loạn, méo mó,giống hệt ánh mắt hắn khi trốn trong rừng đêm hôm tôi bị đem bán:
“Lâm Khê, em tưởng mình thắng rồi sao?
Bố mẹ xưa nay chỉ đứa học giỏi. Giờ không còn đi học, em nghĩ họ còn em nổi nữa à?”
“Đủ rồi!”
Bố tôi rít lên, giáng thẳng cây gậy lên bàn chân ta:
“Từ hôm nay, mày không còn là con tao nữa.”
11
Ba tháng sau, khi tôi đang viết code trong phòng thí nghiệm của lớp Diêu Kỳ Trí, bỗng nhận thông báo giảm án của Lan Lan.
Trong bức thư kèm theo, ta viết:
Ngày tôi bị đưa vào trại giáo dưỡng, hắn ôm chặt cây bút máy, phát điên gào lên “đổi điểm”… Lâm Khê”…
Cuối cùng, bác sĩ chẩn đoán là tâm thần phân liệt.
Còn bản giám định nét chữ mà tôi đã gửi cho Sở Giáo dục từ lâu, cũng đã chứng thực rằng: chữ viết trên phiếu trả lời kỳ thi đại học của tôi hoàn toàn là giả mạo.
“Đinh”
Điện thoại lại vang lên tin nhắn.
Nhưng lần này không phải từ “tôi của tương lai”,mà là một video gửi qua hộp thư nặc danh.
Trong đoạn video, trai tôi ngồi xổm trong góc tường trại giáo dưỡng,lẩm bẩm chuyện với không khí,tay vẫn siết chặt cây bút máy,ngòi bút cào lên nền xi măng những nét chữ xiêu vẹo:
“Lâm Khê… điểm số… trả lại cho …”
Tôi tắt video.
Rồi ném cây bút ấy vào thùng rác của phòng thí nghiệm.
Đúng lúc đó, ngoài hành lang vang lên tiếng gọi của giáo sư:
“Lâm Khê, có rồi nhé — em trúng suất trao đổi sinh tại MIT, chuẩn bị hành lý đi, tôi đưa em qua.”
Ánh nắng rọi xuyên cửa sổ sát đất, trải lên mặt bàn phím.
Tôi gõ nốt dòng code cuối cùng,rồi gửi một tin nhắn cho “tôi của tương lai”:
“Tương lai thân mến, hãy mãi mãi đừng bỏ rơi chính mình trong nghịch cảnh.”
Còn người mãi kẹt trong giấc mộng “đổi điểm” kia…thì hãy để hắn sống cả đời trong cái ảo ảnh điểm số do chính tay mình giả mạo ấy.
Bởi vì, trên đời này — không có con đường tắt nào có thể tráo đổi số phận.
Chỉ có đôi tay đã từng thật sự nỗ lực, mới có tư cách viết ra câu trả lời.
Bạn thấy sao?