Tôi lồm cồm ngẩng đầu lên, thấy sau bóng cây là hai gã đàn ông mặc áo rằn ri, tay xách bao tải.
Lan Lan rút điện thoại ra, mở màn hình,hiện lên đoạn hội thoại giữa ta và trai tôi —
“Chuẩn bị xong chưa? Người mua phải còn sống, giao đến khe núi sau là thanh toán.”
“Yên tâm đi , thuốc mê em đã chuẩn bị rồi. Chỉ cần bán nó đi, em có thể đường đường chính chính vào Thanh Hoa.”
“Lan Lan của là thông minh nhất. Chuyện thành rồi, sẽ đến với em.”
Lan Lan giơ cằm, tôi khinh khỉnh:
“Có một người tốt như , mà không biết quý trọng, đáng đời bị thế này.
Đừng tưởng học giỏi là ghê gớm lắm. Cậu cướp hết thương của ba mẹ, mọi mặt đều giẫm lên ấy.
Anh ấy khó chịu lắm đấy. Kỳ thi này, là kiếp nạn của cậu.”
Lời vừa dứt, một tên mặc áo rằn ri bước tới, trùm bao tải lên đầu tôi.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng đắc ý của Lan Lan,và tiếng trai vọng lại từ xa:
“Nhẹ tay thôi… đừng ấy bị thương…”
4
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường đất trong một căn nhà gạch xám đơn sơ, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp.
Ngoài cửa sổ là những dãy núi trập trùng, điện thoại chẳng biết đã bị lấy đi từ lúc nào.
“Cót két” một tiếng, cửa mở ra, một lão già mặt đầy nếp nhăn bước vào, tay bưng một bát gì đó đen sì sì.
“Tỉnh rồi à? Mau uống thuốc, uống xong là con dâu nhà ta rồi.”
Lão nhe hàm răng sún ra , hơi thở hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Tôi liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đúng lúc ấy, dưới lớp chiếu đột nhiên vang lên một tiếng rung rất nhẹ.
Nhân lúc lão già quay người, tôi dùng đầu gối hất nhẹ một góc chiếu, không ngờ lại sờ thấy chiếc điện thoại của mình!
Là của tôi trong tương lai!
Chị ấy chắc chắn đã tính trước tôi sẽ bị đưa đến đây, nên đã giấu điện thoại ở nơi kín đáo!
Một tin nhắn mới hiện ra:
“Đừng sợ. Ông ta bị lãng tai, cậu giả vờ uống thuốc, rồi đổ thuốc vào khe giường.
Ngăn kéo thứ ba đầu giường có điện thoại của con trai ông ta, mật khẩu là sinh nhật cháu — 20100815.”
Tôi đúng như hướng dẫn: nhân lúc lão không để ý, tôi đổ thuốc vào khe giường, sau đó giả vờ ngủ lịm đi.
Đợi đến khi lão già ngáy khò khò rời khỏi phòng, tôi dùng răng cắn mở ngăn kéo.
Quả nhiên mò một chiếc điện thoại cũ kỹ.
Tôi run rẩy mở khóa, nhập mã số, rồi bấm gọi 110.
Bằng giọng nhỏ nhất có thể, tôi báo vị trí tọa độ mà tương lai đã cung cấp.
Hai ngày sau đó, tôi giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, để lão già tiếp tục đưa cơm.
Lan Lan và trai thì hoàn toàn biến mất.
Chỉ có lão già suốt ngày ra ngoài khoe khoang với hàng xóm rằng: “Con trai tao bỏ cả đống tiền mới cưới con dâu thành phố!”
Đến chiều ngày thứ ba, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát,một nhóm công an ập vào, khống chế lão già cùng con trai ông ta ngay tại chỗ.
Khi giải cứu, tôi gặp ngay bố mẹ đang lái xe đến dưới chân núi.
Mẹ ôm chặt tôi, vừa khóc vừa ngất xỉu.
Bố mắt đỏ hoe, cứ lặp đi lặp lại: “Là lỗi của bố… Bố không bảo vệ con…”
Lúc đó tôi mới biết, sau khi tôi mất tích, trai là người đầu tiên báo cảnh sát,vừa khóc vừa tôi “áp lực thi cử quá nên bỏ nhà ra đi”,còn đưa bố mẹ đi tìm tôi khắp thành phố hai ngày trời,tự biến mình thành hình mẫu của “người trai 24 hiếu thảo”.
Tôi lau nước mắt, hỏi nhỏ một câu:
“Anh ấy đâu rồi?”
5
Khi tôi bố mẹ dìu vào xe, thì xe của trai cũng vừa trờ tới.
Anh ta lao xuống xe, cà vạt lệch một bên, trên trán còn dính một chiếc lá khô.
Vừa thấy tôi đang ngồi ở hàng ghế sau với đôi mắt mở to, đồng tử của lập tức co rút lại.
“Tiểu Khê! Em không sao chứ?!” Anh nhào tới bên cửa kính,
bàn tay đè lên kính xe để lại dấu nước, giọng đầy lo lắng:
“Anh với Lan Lan đi sang huyện bên tìm em, trong núi không có sóng điện thoại…”
Lan Lan cũng bước xuống từ ghế phụ, trên người còn mặc chiếc áo chống nắng màu hồng của tôi.
Bạn thấy sao?